Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

Học viện Majutsu (Chap 1 - 2)

Học Viện Majutsu
*Sally Auston*




Mi người thường bo phép thut không tn ti nơi này. Nhưng  thế gii con người còn có nhng điu kì diu. Hai nơi ch tn ti nhng người đc bit. Mt nơđược gi là Hc vin Majutsu, mt nơi na được gi là Hc vin Tenshi.
Nhưng không ai biết v hc vin Tenshi, còn hc vin Majutsu - Mt nơđáng s ai cũng biết đến.




“Tôi đang đng gia hai thế gii”














  “Hana này! Bà có biết truymanga này không? Nó nói v phép thut đy! Tuyt cc, ước gì t có phép thut!”
  Mt cô gái vi mt n cười rng r trên môi, chy ti khiến bím tóc đen mượt dài ngang vai c tung bay theo gió. Đi din cô là mt người v mt lnh lùng vi ánh mt vô hn, cái màu my khiến ai cũng phi ghê s.
  “Ai quan tâm đến nó ch!? Phép thut cái gì mà phép thut. Nếu bà thích thì th sng  hc vin Majutsu quái qu y đi!”
  “Ơ Bà hay nh? Hc vin Majutsu ni tiếng như thế, li toàn người chAki.
  “Ai quan tâm!”
  Cô gái lnh lùng b đi.













CHƯƠNG I
Hc vin Majutsu










                                                         Mọi thứ như một giấc mơ thoáng qua rồi lẳng lặng biến mất hút.
                                                                                     Trong giấc mơ đó có hạnh phúc khiến ta không nỡ rời bỏ.


  
  Vào mt ngày đp tri, ánh mt tri rc r chiếu ri khp nhân gian và câu chuyn bt đu…
  Tôi đi trên con đường tt quen thuc dn đến trường. Va đi va trm tư dính mt vào quyn truyn mi mua trong ca tiBui sáng.
  “Hôm nay tri đp quá! Không biết liu mình có vô tình gp phđnh mnh nào  đây không nh?”
  Có l vì đc quá nhiu truytình cnên tôi li mơ mng hão huyn. Tôi th dài chm rãi bước tiếp.
  Con ph vn xôn xao như thế. Nhng n sinh cp II li xì xm vi nhau bàn tán như th đang nói v mt s kin vĩ đi nào đó. Mt người thì mc đ công s va nhìn cái đng h hàng xtrên tay va cm mt chiếc đin thoi cng đi mi, nhíu mày ming nói liên tc không ngt, rảo bước tht nhanh. Ri tiếng gió vi vu trong không gian cũng đang chiêm ngưỡng con ph vn nhn nhp thế này. Tôi - tc Hana vn đang dán mt vào quyn truyn.
  Đèn tín hiu va chuyn sang màu xanh, tôi cùng dòng người lin nhanh chóng đi sang đường.
  “Tránh ra!”
  Không biết có phi vì tôi quá git mình bi ging nói quá to đó hay là vì ch nhân ging nói đy mnh tôi sang mt bên khiến tôi b mt đà, mà tôi b ngã xung đt. Tôi còn chưa kp hoàn hn thì mt chiếc xe to khng b đã lao ngay trước mt tôi.
  Mc k nhng tiếng thét, nhng khuôn mt kinh ngc ca nhng người xung quanh trên va hè, mt tôi c nhm cht li, ch cái xe đó s thay đi vn mnh ca mình.
  Rm!
  Có chuyn gì vy…!?
  “Hc sinh trường Majutsu kìa?”
  Hc sinh trường Majutsu?
  “Đúng ri! Anh ta va dùng Aki đ cu cô bé đó!”
  Aki?
  “Oa! Tht may mn cho cô gái đó!”
  Tôi được cu sao?
  Mà đi…đi chút! Tôi cm thy như đang được ai đó ôm gn, tâm trí tò mò c thôi thúc tôi khiến tôi phi m mt xem ai là người đã cu tôi khi cái chết.
  …
  Ôi má ơi! Đây không phi là thiên đường ch? Ngay trước mt tôi là mt chàng trai có v trc tui tôi đang mt tay chn li cái xe đnh nhn tâm ám sát tôi, lc đy quá mnh khiến cái xe b nt kính chn, đèn pha b v ra thành tng mnh. Mt tay thì ôm cht ly tôi. Khuôn mt đp mê hn, đôi môi quyến rũ, ánh mt vô hn sao mà ging ca tôi…Cái mũi cao và thẳng, đôi lông mày ca anh ta kh nhíu li, to thành mt đường cong tuyt mĩ, mái tóc trước trán r xung màu nâu sm. Tri đt…Trên đi này còn có người hoàn ho thế này sao?
  Khi kp bình tĩnh tr li, tôi mi phát hin ra mình đang chm phi mt th gì đó trên c anh chàng này. Là mt chiếc vòng c? Cái vòng này như mt viên ngc màu nâu vàng trông rt đp mt, nó lóe ra mt lung khí nào đó khiến tôi phi rùng mình.
  “Này, thng nhóc kia! Mày biết cái xe này đáng giá bao nhiêu không h? Phi đến triu yên đy, mày xem mày đã làm gì vi cái xe ca tao này!?”
  Tôi quay tr li vi hin thc bi ging nói m ca ông bác va t cái xe ti nghibước xung, trng mt nhìn anh chàng quyến rũ.
  Lp tc, anh ta th lng tay đang ôm ly tôi đó, ri đng dy, v mt vn lnh như tin.
  “Ông bác không biết mình va mc phi ti gì à? M to mt ra mà nhìn người mà ông chú suýt đâm phi đi!”
  Anh ta trng mt nhìn ông bác đang lung cung, liếc tôi mt cái, ri ch ngón tr hướng vào tôi.
  “Nếu không có tôi thì ông bác va giết người đy!”
  Ông chú va b dy bmt hi xong lin hp tp cho xe chy đi luôn. Đúng là mt người vô trách nghim, đã không xin li tôi mt tiếng thì ch.
  “Cô còn đnh ngi đó đến bao gi na h?”
  Ging nói ca anh chàng Charming khiến tôi kp đnh thn li, cũng là lúc tôi phát hin ra chân tôi đang b thương, có l vì b đy ngã nên đu gi chng may đp phi đâu đó. Tôi liếc nhìn anh chàng Charming, anh ta va nhìn chm chm vào vết thương ca tôi, va ngm nghĩ điu gì đó.
  Nhìn anh ta, tôi mi kp phát hin ra, anh chàng đó đang mc đng phc trường Majutsu. Chng phút chc, tôi chuyn sang mt lnh, tôi vn ghét cay ghét đng ngườAki, h s dng sc mnh ca mình đ đt mc đích ca h. Nhng con ngườy không đáng đ tin cy.
  M tôi…đã tng vào hc vin Majutsu và có l vì mt lí do nào đó mà m tôi qua đi bi chính Aki. Chuyn đó đã xy ra t khá lâu ri, lúc tôi còn bé tí, nhưng tôi vn rt hn hc viy.
  “Đi cùng tôi”
  Tôi ngc nhiên nhìn anh chàng đó, không cho tôi đng ý hay không, anh ta đưa tôi ngi trên mt ghế đá trước cng công viên. Hình như anh chàng nàđang gi đin cho ai đó trong đin thoi, tôi ch thoáng nghe thy t “Đến ngay nhé” ri “Nato” gì đó...
  Không phi anh ta đnh bàn kế hoch bt cóc tôi đy ch? Nghĩ đon, tôi lườm anh ta như nhìn mt con quái vt.
  …
  Khong mười phút sau…
  “Cô gái y đâu?”
  Mt ging nói kéo tôi ra khi s nghi hoc, tôi nhìn theo hướng phát ra ging nói y. Oái…Li na sao? Mt anh chàng đin trai không kém anh chàng Charming là my, nhưng khuôn mt có v m áp, không lnh lùng như anh chàng kia. Anh chàng đó cũng mc b đng phc Majutsu, và cũng có cái vòng c như viên ngy.
  “ kia! Cu cha vết thương cho cô ta h tôi được không?”
  Anh chàng Handsome nhìn tôi ri li nhìn xung vết thương  đu gi ca tôi. Đúng như tôi nghĩ, anh ta tiến gn tôi, ri ngi xung đưa tay lên vết thương. Tôi cảnh giác nhìn anh ta.
  Oa, lần đu tiên trong đi tôi li thy nhng tia sáng đp như thế, trong bàn tay thon dài ca anh chàng Handsome y phát ra mt lung sáng, t t tôi không cm thy đau đn na, mà còn ngược li, vết thương ca tôi biến mt. Tôi kinh ngc tròn mt nhìn như hai cáđèn pha ôtô. Anh chàng Handsome đng dy. Tôi cũng đng dy nhìn hai anh chàng charming và Handsome ri quay đi.
  “Dù các cu có cu tôi đi chăng na, thì tôi cũng không cơđâu. Tôi không ưa người như các cu.”
  Tôi liếc anh chàng Charming.
  “Nếu không có Aki thì các cu có cu được tôi không?”
  Hiu được ý tôi, anh chàng Charming vn không biu l cm xúc, còn Handsome thì kh th dài. Tôi lng l bước đi, đ mc cho hai anh chàng đng đó.
  “Nato, cu có cm nhn được không?
  “Rõ thế còn gì!”
  “Cô ta…chính là người chúng ta cn tìm.”

  “Haizz…”. Tôi th dài não n, xoa xoa cái chân b tê cng không còn cm giác vì phi ngi quỳ nghe thuyết ging ca cô giáo ch nhim vì ti đi hc mun tn ba tiết lin. Đâu phi ti tôi mun mà là vì sáng nay xy ra mt vic bt ng quá.
  “Hôm nay sao cu đi hc mun vy?”
  Tôi bt giác quay li đng sau, là cô bn thân ca tôi đây mà - người duy nht không s hãi ánh mt kì l ca tôi. Tôi b hu hết các bn trong trường xa lánh, ch vì tôi có đôi mt khác thường, mà tôi cũng chng hiu sao mt tôi li thế, mt s lúc tôi tưởng vì tôi b bnh…
  “A ha, gp phi anh chàng đp giai nào đúng không?!”
  Sao t nhiên li hi thế cơ ch? Nhưng tôi li không th nói di…Tôi đành mím môi.
  “Nhưng mà…cu ta lnh lùng lm…”
  Nghe thy tôi nói, cô bn git mình, tròn mt nhìn tôi “Đúng là cu gp sao?”, lp tc, cu ta hn h, bt b tôi “Thế nào? Đp trai  mc đ nào? Mc đng phc không? Nếu mc đng phc thì là đng phc trường gì? Có đi theo ai không?”
  Va nghe cô bn nói xong, tôi đng đ ra, không biết phi tr li thế nào.
  “Cu ta h trường Majutsu”
  “Ha ha…Cu vui tính tht đy, Hana! Thôi, mau vào lp chép li my bài sáng nay cu ngh đi”
  Tôi biết ngay cô bn đó s chng tin tôi nói đâu mà…
  Tan hc xong, tôi ph li trc nht đ dn lp. Nghĩ đon, tôi th dài ct gn sách v vào trong balô ri ly chi quét nhà. Híc, bn lp tôi là qu tham ăn hay sao mà đy rác ca ba trưa thế này không biết. Chính vì vy mà tôi phi mt hai tiếng đng h mi dn sch xong đng rác rưởi trong lp. Sau khi quét xong, tôi xung sân trường ly chi lau nhà.
  
I give you my love
I give you my song
How can I love you now?
Forever my love
“D quá!”
“!?”
  Tôi đang ni hng ngâm nga bài t chế thì t nhiên mt ging nói khiến tôi ch mun n cơn tan bành.
  Tôi quay li. Không ng đng sau tôi li là anh chàng Charming mà sáng nay va cu tôi khi cái chết, là ngườAki. Bên cnh hn ta là anh chàng Handsome mà đã cha lành vết thương cho tôi.Tôi lườm c hai người.
  “Làm gì mà phi nóng mt thế h? Nếu không có tôi thì cô s không có mt ti trường đâu”
  “Nếu không có anh lúc đó thì tôi s không phi trc nht đến chiu ti thế này”
  “Ma mai tôi quá đy, tôi cũng đâu mun cu cô”
  “Ai khiến cu phi cu tôi?”
  Tôi và Charming cãi nhau chí chóe sut năm phút. Chng ai chu dng li cho đến khi cu ta nói.
  “Tôi cu cô …vì cô là người tôi cn”
  Tôi đng ngây ra nhìn Charming, ánh mt cu ta kiên đnh nhìn tôi khi nói ra câu đó. L nào…Cu ta đang bày t vi tôi? Sao li thế được cơ ch…Tôi mi quen cu ta sáng nay…Nhưng nhng li cu ta nói c như đang nói vi người yêu y.
  “Đng có nghĩ lung tung. Tôi không có ý gì đâu”
  Dường như hiu được tôi đang nghĩ gì, anh ta lin gii thích “Hiu trưởng hc vin Majtsu cn gp cô, cho nên cô phi đi cùng chúng tôi ngay”. Nghe cu ta nói xong, tôi li đng ngây ra, mt vô hn. Sao hiu trưởng ca bn h li mun gp tôi cơ ch? Tôi không mun…không mun và cũng chng bao gi đến cái nơi quái qu đó đâu!
  “Tôi s không bao gi đến ch ca các cu đâu!”
  Có v Charming lường trước vic tôi s t chi, lin ra hiu cho Handsome. Anh chàng được ra hiu đó đến gn tôi “Sao…Sao vy? Đng li gn tôi, tránh ra…”, tôi s hãi xua xua tay, nhưng cu ta vn đến gn…gn hơntôi bt giác lùi li my bước. Sau khi khong cách gia tôi và cu ta đã đ gn, cu ta nm cht ly tay tôi. Ánh sáng t tay cu ta li phát sáng, tôi thy mơ h vô cùng. Càng lúc tôi cm thy mi th m đi…Chng my chc tôi chìm vào bóng ti…
  …
  “Ưm
  Tôi hé m cái đôi mt nng trĩu ra…a, tôi đang  đâu thế này? Khi đã đnh thn li, tôi nhn ra mình đang nm trên mt chiếc giường tng toát, nhìn xung quanh kinh ngc…Căn phòng trng tri, ch có mt khung ca s, mt cái giá sách mà thôi. Tôi cht có cm giác bt an…L nào li là hc vin Majutsu?
  Trong đu tôi cht hin lên cái ý nghĩ y, tôi cm thy rùng mình. Theo phn x, tôi chy ti cánh ca ngay đ ra khi đây. Nhưng va m ra, tôi đã thy bao nhiêu hc sinh mc b đng phc Majutsu đang xì xào vi nhau chuyn gì đó. Đúng như tôi nghĩđây là cái nơi tôi không bao gi mun đến.
  “Cô ta kìa! Chính là cô gái mà hi trưởng bo phi trông trng tht kĩ, không được đ cô ta chy ra khi đây!”
  “Đúng ri, đúng ri, mau lên! Cô ta đnh b trn kìa!”
  “Đui ly cô ta!”
  Tri đơi, cái quái qu gì thế này? Tôi va mi đi ra được vài bước thì mt đám hc sinh c n ln nam nhìn thy tôi lin đui theo tôi. Còn chưa kp hoàn hn thì h đã la toáng lên như cái chuông báđng, khiến ai ai  trong trường cũng đ ý và đng lot đui theo tôi. Tôi c chy mãi, chy mãi…Híc, sao cái hc vin này rng thế? Tôi chy mãi dc hành lang mà vn không thy đim dng.
  “Oái!”
Trong khi tôi đang mi chy trên hành lang bt tnày thì bng nhiên đâm sm vào mt người.
  “Đng nghĩ đến chuyn b trn, cô gái!”
  Tôi ngng đu lên, qu nhiên là anh chàng Handsome, anh ta nhìn tôi ri nhìn đám đông đng sau tôi, kh th dài “Yusuke li làm to chuyn lên ri…”. Tôi lng người nhìn anh ta, Yusuke là ai? Mà tôi quan tâm làm gì cơ ch! Vic bây gi là tìm cách ra khi đây. Trong khi Handsome đang mi nghĩ ngi gì đó, tôi vi vàng lùi li my bước, ly đà chun b chmarathon tiếp.
  “Á! Cô gái kia đnh chy kìa, ai đó dùng Aki chn li đi”
  Tôi git mình trước ging nói y, dùng Aki đ chn tôi lư? Không d thế đâu!
  “Á…Á…”
  Có chuyn gì thế này? Tôi đang chy tht nhanh v phía trước thì t nhiên b nhc bng lên tri. Bt giác tôi quay đu li, mt tên lưu manh đang cười gian xo, có v đang điu khin tôi. Tôi bng thy đt tri nghiêng ng, trước mt ti sm li.
  “Dng li, đ cô y xung đi!”
  Tí na thì tôi phun trào thì may mn đượct cánh kp thi. Đu tôi choáng váng chng biết thc hư thế nào na…
  “Cô không sao ch?”
  Tôi im lng mt lúc lâu đ đnh thn li cái đu đang ong lên, tin th ly tay nh nhàng xoa li cái mông va b đáp xung quá mnh. Cái đu ri bù xù, qun áo bn nhơ nhuc, cái mt thì tái xanh li, trông nom d tôi lúc này ai nhìn vào cũng nghĩ là quái vt.
  “Phì…”
  Tôi git mình, có l vì thy b dng tôi tc cười quá nên Handsome không th nhn được. Tôi ngng đu lên nhìn anh chàng này, vì anh ta cúi đu xung nên tôi không th nhìn rõ v mt ca anh ta.
  …
  Tôi vn ngn người ra nhìn cu ta đang phi qun áo va b tôi làm bn. Khonh khc này…là tht sao? Mi th như dng li, trong không gian ch còn li tôi vi cy. Càng lúc tôi càng đ ý đến cu ta, dáng người và hành đng như mt người quý tc, khuôn mt thì đp mê li, đôi mt có v đang mt mi, cặp lông mày thanh tú pha chút kiêu ngạo, mái tóc phiêu bồng cắt ngắn. Ôi trời, đối diện tôi đây là một chàng hoàng tử đào hoa. Bắt gặp ánh mt ca tôi, cy nhìn sang hướng khác.
  “Mi em Kisha Hana lên phòng hiu trưởng ngay lp tc”
  Mt ging nói t cái loa phát thanh khiến tôi và Handsome phi chú ý. Tôi mi nh li li nói cCharming hi chiu, hiu trưởng ca hc vin này cn tìm gp tôi. Nhưng tôi s không đáp ng nhu cu đó đâu. Nghĩ đon, tôi quay đi luôn.
  “Cô nghĩ cô đnh đi đâu vy?”
  Handsome đ ý đến hành đng đnh ra v ca tôi lin ngăn chn ngay.
  “Hc vin này đã b hiu trưởng dùng trường lc bao bc ri nên cô không th ra ngoài được đâu”
  Tôi kinh ngc nhìn Handsome, cu ta chng thèm nhìn tôi ly mt cái mà ch lnh lùng khuyên tôi đng nên nghĩ cách ra ngoài.
  “Em Kisha Hana vào phòng hiu trưởng ngay lp tc!”
  Cái ging nói đó li phát lên, làm như tôi phm li sai phi vào phòng hiu trưởng không bng y. Tôi lườm cái loa lm chuychng biết phát ra t đâu y.
  “Đi thôi!”
  Chng cn biết tôi có đi theo hay không, Handsome đi v phía trước, tôi cũng chng biết phi làm gì. Nhưng nếu đúng như cu ta nói thì tôi cũng chng th ra ngoài được. Sau mt hđu tranh tư tưởng, tôi bt chp đi theo Handsome. Tôi đi theo sau cy, va nhìn quang cnh hc vin.
  Wow!! Mt phong cnh tuyt đp như trong mt bc tranh. Nhìn xa hc vin trông như mt tòa lâu đài c xưa, mi th c như tôđược tr v thi xa xưa. Hai ct cng sng sng, cao bng tòa nhà hai tng là ít, cng chính rng c bn làn đường cao tc. Trên thanh rm ngang hình vòng cung lp lánh ba ch “Hc vin Majutsu” cùng biu tượng ca trường. Đi chút, biu tượng ca hc vin này nhìn quen quá…A, đúng ri, là hình viên ngc mà Charming và Handsome đeo trên c, hóa ra đó là biu tượng ca hc vin Majutsu. Tôi va gt đu như hiu ra va đt tay vut ve cái cm.
  “Đến ri”
  Ging nói cHandsome kéo tôi ra khi s mơ h, tôi tr li vi hin ti. Trước mt tôi là mt căn phòng rng rãi, nhưng âm u và m đm, khiến ai vào cũng phi rùng mình. Sau khi cm nhn được lung khí lnh lo phát ra t căn phòng, chân tôi đt nhiên tê cng li không sao bước tiếp ni, người c run lên bn bt, ni c da gà. Phút chc, mt tôi tái mét li.
  “Vào đi.”
  Mt ging nói cao quý, đim đm ca mt người ph n ct lên t trong căn phòng. Tôi lưỡng l mt lúc ri mi đi tng bước vào căn phòng đen ti. Tôi đi theo li mi gi ca đa ngc.
  “Chào mng đến vi hc vin Majutsu, em Kisha Hana”
  Mt người ph n đã đng tui, mái tóc đen ngn ngang vai mt chút, ánh mt đy sát khí có th giết chết ai đó, đôi môi thanh mnh đ như máu, nước da trng như tuyết. Có l đó là hiu trưởng Majutsu. Nhìn căn phòng đã thn ri mà trong căn phòng li có thêm mt người ph n ta ra sát khí như thế thì chưa kp vào đã lăn quay ra đt. Trên bàn ca bà ta là mt qu cu pha lê trong sut, có mi vt đó là đp mt nht trong căn phòng u ám này. Khi thu li căn phòng trong tm mt, tôi nhn ra Charming cũng  đây, cu ta va nhm mt suy nghĩ, tay đút túi qun va da vào tường rt thn nhiên. Cu ta có m đây cũng khiến căn phòng đ m đm mt chút, nhưng kh ni trong người cu ta cũng ta ra mt lung khí sn c gai c mi s ch…NgườAki tht đáng s. Tôi bt giác lùi li đng sau Handsome, có mi cy là không ta ra lung khí đáng s như hai người kia.
  “Xin li vì đã phi dùng bin pháp mnh vi em. Tôi là hiu trưởng hc vin Majutsu, cũng là người chính thc cho em vào h hc vin này”
  Đoàng Đoàng Đoàng
  Li nói ca hiu rưởng như sm sét đánh lên người tôi, tôi choáng váng như sp xu đến nơi. Cái…cái gì mà vào hc vin này? Sao li thế được? Tôi kp đnh thn li, trng mt nhìn bà ta.
  “Bà…bà đang nói cái gì thế? Tôi đâu phi là ngườAki như các người mà phi vào đây hc?”
  “Kisha Hana, chúng tôi còn hiu cô hơn c cô đy”
  Charming vn nhm mt li lnh lùng nói vi tôi. Nhng li nói đó ch khiến tôi tc gin thêm thôi. Tôi phn khán li ngay “Tôi ch là mt người bình thường thôi, tôi không phi như các người. Đng có lôi tôi ra làm trò đùa!”, hiu trưởng ch nhìn tôi mt lát ri th dài.
  “Em đúng là tht ngoan c…Ging như m em vy”
  M tôi…M tôi!? Liên quan gì đến m tôi, nhng con người này…Tôi mím môi “Các người thôi đi! Li còn lôi chuyn ca m tôi ra nói na, chng phi m tôi vì các người mà không còn trên thế gii này na sao?”, tôi bt đu ngn l.
  “S tht v cái chết ca m em, em còn chưa hiu rõ, sao dám ln tiếng đó là ti chúng tôi?”
  Hiu trưởng thn nhiên, kh nhếch mép lên lnh lùng nhìn tôi. Người tôi run lên bn bt, tôi nm cht tay li c gng không đ rơi nước mt. Thy tôi không phng gì, hiu trưởng nói tiếp “Nếu em mun tìm hiu s tht, hãy tm th li đây, nếu được,  li đây luôn cũng được”
  Được th quá nh? Nhưng tôi còn lâu mi chp nhn, tôi trng mt nhìn hiu trưởng. Bà ta dám xúc phm đến m tôi, càng lúc tôi càng thy hn nhng người này.
  “Tôi không phi là ngườAki thì vic gì phi tn thi gian  đây làm gì?”
  “Em chc em không phi là ngườAki không? Nếu em không tin thì tôi hi ti sao m em li đến hc vin Majutsu. Nếu m em là người như chúng tôi thì em cũng s như vy”
  “Đ ri! Tôi đã bo đng lôi chuyn ca m tôi ra mà! Các người đúng là đ b i!”
  Sm!
  Nói xong, tôi đóng sm ca chy mt mch ra ngoài. Lúc ra ngoài, tôi nhn ra tri đang mưa. Gi thi tiết đang se lnh nên tôi cm thy lnh lo và s hãi vô cùng. Trong cơn mưa nng ht, tôi đơđc chy trong vô thc. Vì nước mưa c bám ly mt tôi khiến tôi không th nhìn rõ được xung quanh, mi th c m m o.
  Cơn mưa chết tit, mi lúc càng mưa to, c như nó đang phn ánh tâm trng lúc này ca tôi. Tôi ngi phch xung, nhìn b dng tuyt vng và bt lc này ca tôi, tôi ch biết khóc lên như mt đa tr va b mt ko. Tâm trng phc tp này ca tôi, nó dn nén tôi đến bước đường cùng, đến lúc không th làm gì được nó s v òa ra.
  “Ít ra cũng phải ngồi chỗ nào để che mưa chứ!”
  Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc áo khoác đáp xuống đầu tôi, tôi quay lại, là Handsome? Thấy cậu ấy, tôi không phản ứng gì mà chỉ cúi mặt xuống đất. Cậu ấy đứng gần tôi đến nỗi tôi có thể nghe tiếng thở dài của cậu ấy.
  “Mau quay lại thôi”
  Tôi giật mình, nghe cậu ta nói xong, tôi đứng phắt dậy.
  “Cậu không nghe thấy tôi nói gì vừa nãy à? Tôi đã bảo là tôi không muốn ở lại đây rồi, sao cậu không chịu hiểu?”
  Handsome nhìn tôi chằm chặp, tôi bỗng thấy mình đã không tự chủ được bản thân nên liền cúi xuống. Tôi liếc nhìn cậu ta, vừa đúng lúc tôi cảm thấy một vòng tay đang ôm lấy tôi. Tôi giật mình định lùi lại mấy bước theo phản xạ nhưng không kịp làm thế, tôi đã choáng váng không thể đứng vững được, ngã xuống, mắt tôi càng lúc trở nên mờ đi. Tôi cảm thấy đang được nhấc bổng lên, và nhận ra cậu ta đang bế tôi “Cậu…có phải cậu…định đưa tôi trở lại đó…?”, thấy cậu ấy không phản ứng gì, tôi ngấn lệ “Nhưng…tôi…tôi không muốn…không muốn…”
  “…”
  “Xin lỗi…”
  Trong cơn mưa dài nặng hạt, cậu ấy chậm rãi bước đi, tôi lại chìm vào bóng tối…

  …

  “Hana…”
  “…”
  “Hana à…”
  Hơ…Tôi đang đứng trong một khoảng không gian trắng toát. Từ trong không gian vang vọng một giọng nói gọi tên tôi. Tôi cố đi về phía trước…
  “Hana…”
  Giọng nói ấy ngày càng đến gần tôi hơn…
  Một người phụ nữ mặc một cái váy màu trắng toát, khuôn mặt dịu hiền nhìn tôi, đôi môi đang khẽ cười, mái tóc đen mượt. Người đó là…
  “M…mẹ!?
  Mẹ tôi đang đứng ngay trước mặt tôi, cười với tôi.
  “Mẹ ơi…”
  Tôi càng chạy về phía trước thì mẹ tôi càng biến mất, tôi bất giác hét lên.
  “Mẹ ơi, đừng đi!!”
  Tôi ngồi bật dậy, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Tôi vội lau mồ hôi vã ra như tắm trên trán.
  “Oa! Cậu tỉnh lại rồi!”
  Tôi giật mình trước giọng nói ngay sát sàn sạt mình ấy. Một cô gái trạc tuổi tôi đang cười rất rạng rỡ, tóc buộc lệch sang một bên trông rất xì tin, đôi mắt to lấp lánh như mèo, nhưng cũng có màu nâu trông rất vô hồn giống tôi. Thấy tôi cứ đờ người ra, cô bạn đó khẽ thở dài “Nato nói cậu bị cảm vì dầm mưa quá lâu, nên đã dặn dò tớ rất cẩn thận là phải chăm sóc cậu…”, cô gái đó cười tinh nghịch với tôi giải thích.
  “Nato? Nato là…là ai?”
  “Ủa, cậu không biết sao? Nato là người đã đưa cậu đến đây tối qua và là người bảo tớ phải chăm sóc cậu cẩn thận.”
  Tôi ra vẻ mặt suy nghĩ…Nato chắc là anh chàng Handsome kia rồi. Nhưng khi phát hiện ra tôi đang ở trong một căn phòng khá đơn giản nhưng cũng sang trọng này, tôi chuyển sang mặt lạnh nhìn cô gái “Tôi phải đi ngay, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi khi tôi bị cảm.”, tôi thận trọng cúi đầu chào rồi chạy ra khỏi phòng.
  “Á…Cậu đi đâu thế? Nato bảo không cho phép cậu ra ngoài đâu!”
  Mặc kệ tiếng gọi của cô gái kia, tôi lại chạy đi. Mong lần này không gặp phải ai để rồi bị đuổi theo như chiều hôm qua.
  “Yusuke, cậu thực sự muốn làm vậy sao?”
  “Thỏa thuận là thỏa thuận, tôi bắt buộc phải làm thế”
  “Hiệu trưởng là một người gian xảo, liệu có chịu làm đúng thỏa thuận không?”
  “Dù gì chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi không thể đứng yên nhìn Miyuu bị lấy Aki được!”
  Tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Nato và anh chàng Charming. Có lẽ một tiếng động nhỏ của tôi khiến cả hai người phát hiện ra.
  “Ai đó?”
  Tôi cố gắng không lên tiếng để cho hai người đó nghĩ rằng họ nghe nhầm.
  “Tôi biết cô ở đó, ra mặt đi”
  Chiến lược thất bại rồi…Tôi chậm rãi bước ra. Có vẻ hai người họ không ngạc nhiên gì khi thấy tôi. Nato nhìn tôi “Cô tỉnh rồi à? Đỡ hơn chưa?”, tôi cảm động trước sự quan tâm của Nato, nhưng lại nghĩ rằng vì cậu ta là người Aki nên quay lại với vẻ mặt nghiêm túc.
  “Thật là phiền phức”
  Charming liếc nhìn tôi rồi quay đi, để lại tôi và Nato. Tôi ngượng ngịu nhìn Nato, cậu ta vẫn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, ung dung đút tay vào túi quần, thản nhiên đi đến gần tôi. Tôi tưởng câu ấy sẽ dừng lại khi đến gần tôi nhưng ai ngờ cậu ta chẳng để ý đến tôi mà lướt qua tôi luôn. Hu hu hu…Sao sự thật mà đau lòng quá! Ủa, sao tôi lại để ý những chuyện đó làm gì cơ chứ? Tôi lắc lắc cái đầu hay mơ mộng của mình.
  “Bạn gì ơi!”
  Tôi sững người nhìn cô bạn vừa nãy đang chạy tới. Có vẻ tôi không thể thoát khỏi số phận ra khỏi đây rồi.
  “Cậu đừng có chạy lung tung chứ! Giờ cậu là thành viên mới của học viện Majutsu rồi, để tớ dẫn cậu đến phòng Chức năng lấy đồng phục”
  Hả, thành viên mới ư? Tôi nghe không lầm đấy chứ? Tôi đâu có muốn học ở đây! Hay là Nato nói với cô gái này như thế. Biết cô gái đó hiểu nhầm, tôi liền xua xua tay định từ chối “Không…không phải thế đâu…Thực ra..tôi…”
  “Đừng nói nhiều nữa, đi nào!”
  Tôi còn chưa nói hết câu đã bị cô bạn láu cá đó lôi đi xềnh xệch. Híc, chí ít cũng phải lắng nghe người ta cái chứ…
  Khoảng mười phút sau khi tôi vật lộn với cái đồng phục quái quỷ, cô bạn đó đã dành chiến thắng, trên người tôi mặc bộ đồng phục của học viện Majutsu. Bộ đồng phục khá đẹp, áo khoác có màu nâu nhạt, viền màu nâu sẫm, bên trong là một cái áo trắng liền với váy màu nâu vàng, chỉ cần đeo thêm cái thắt lưng vào trông tôi rất sành điệu. Tôi nhìn bộ đồng phục đang mặc rồi lại nhìn cô bạn đang hí hửng lên mặt, tôi chán nản thở dài não nề. Mà tôi còn chẳng biết cô ta là ai.
  “Rất vui vì chúng ta là bạn cùng phòng của nhau. Tớ là Amira, Tomori Amira. Còn cậu?”
  “Xin lỗi, tôi không có ý định cùng phòng với ai và cũng không có ý định ở đây. Cậu mau đưa tôi bộ quần áo cũ để tôi thay ra nào”
  Tomori trừng mắt nhìn tôi, tôi rùng mình.
  “Tôi sẽ không bao giờ đưa quần áo lại cho cậu đâu!”
  “Cái gì? Mau đưa đây!!”
  Cuối cùng là chúng tôi chơi trò rượt đuổi. Híc, cái cuộc đời này…Sau một hồi đấu tranh vì cái áo, tôi mệt lử ngồi nghỉ trên cái ghế đá ở sân trường. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp sân trường học viện Majutsu, tôi lấy tay che trước chán, cảm nhận không khí hiện tại, tiếng lá cây đang xào xạc theo cơn gió nhẹ, lướt qua mái tóc tôi. Tôi phải rời khỏi đây thật nhanh, tôi không muốn ở đây chút nào.
  Bộp bộp
  Tiếng bước chân…
  “Cô đã chấp nhận ở học viện này rồi cơ à?”
  Tôi kịp định thần lại, mở to mắt nhìn người đứng trước mặt. Là Nato! Tôi đứng phắt dậy, định giải thích “K…không phải, cái này là do Tomori bắt tôi mặc thôi!”
  “Tomori? Có vẻ cô đã quen được cả bạn mới rồi?”
  “Không phải! Ý tôi là…”
  Sao mà vặn vẹo người ta dữ vậy!?
  “Tôi hiểu rồi…”
  Thấy bộ dạng luống cuống của tôi, Nato liền gỡ bỏ tâm trạng ấy.
  “Hai em kia, sao vào giờ học rồi mà vẫn đứng đấy hả? Còn không mau vào lớp, muốn tôi lôi vào phòng hiệu trưởng hả?”
  Chúng tôi bị bất ngờ bởi giọng nói kinh hoàng của một bà cô trông rất ra dáng giáo viên, nhìn thì giống bà chằn hơn. Nato cũng lặng người nhìn người phụ nữ đó rồi kéo tay tôi chạy đi luôn. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn “Cậu…sao vậy?”, Nato chẳng nói gì cho đến lúc cậu ấy dừng lại trước một phòng học “Aki - A”. Tôi ngạc nhiên nhìn Nato.
  “Cô giáo đó có Aki mê hoặc, chỉ cần sử dùng Aki đó thì đàn ông con trai ai cũng chết mê chết miệt.”
  Thế thì sao chứ? Khi tôi đang cố gắng suy nghĩ thì mới kịp hiểu ra. Nato…Có phải cậu ấy từng bị như vậy rồi không? Thấy mặt cậu ấy tái mét lại nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, tôi thấy tội nghiệp cho cậu ấy quá.
  “Thế…đây là…”
  Tôi hỏi sang chủ đề khác để Nato định thần lại. Cậu ấy nhìn tôi “Từ bây giờ, đây là phòng học của cô”.
  “Hở? Phòng học của tôi ư?” Tôi lấy ngón tay chỉ về phía tôi, mặt ngẩn ngơ. Nato khẽ gật đầu, không cho tôi hỏi tiếp đã mở cửa bước vào lớp. Thấy tôi cứ đứng đờ người ra, Nato liền kéo tôi vào lớp. Tôi vừa mới bước được vài bước đã đỏ ửng cả mặt, sao một cái phòng học này thôi mà đông học sinh thế, kể ra cái lớp này cũng to ra phết! Cái cửa sổ kính to gần hết chiều dài của lớp, có thể nhìn cả không gian trường bên ngoài. Bàn ghế thì sang trọng, đời mới hết chỗ nói. Hoành tráng quá!
  “Nato đang đi cùng ai vậy? Cô ta là ai?”
  “Bạn gái của Nato à? Không chịu đâu!”
  “Không phải, tôi vừa mới gặp cô ta mà”
  Xì xào…
  Cả lớp bắt đầu bàn tán, cứ như sự có mặt của giáo viên không còn nữa ý. Tôi cứ dúi mặt xuống đất, đi đằng sau Nato. Mọi người ai cũng đeo cái vòng viên ngọc đó, còn đôi mắt thì đứa nào cũng giống tôi, sao lại có chuyện trùng hợp thế nhỉ? Tôi nhìn xung quanh lớp và gặp phải ánh mắt lạnh lùng đến sởn cả gai ốc. Biết ngay mà, ánh mắt đó là Charming. Tôi trừng mắt nhìn hắn ta.
  “A, cô ta không có vòng Aki kìa!”
  “Ừ, đúng rồi!”
  “Lẽ nào cô ta không phải là người Aki?”
  “Không thể nào, màu mắt của cô ta giống của chúng ta mà!”
  Màu mắt ư? Vậy họ cũng biết tôi có đôi mắt giống họ, lẽ nào đây không phải là sự trùng hợp? Tôi cố gắng suy diễn một cách logic nhất.
  “Người Aki có màu mắt giống nhau”
  Một giọng nói ngắt quãng đoạn suy nghĩ của tôi, tôi nhìn sang bên cạnh. Nato đang nhìn ra cửa sổ với ánh mắt xa xăm, là cậu ấy đang giải thích cho tôi sao? Người Aki có màu mắt giống nhau? Vậy có lẽ nào…tôi lại là…?
  “Thôi được rồi. Cả lớp trật tự nào. Chúng ta có bạn mới tên là Kisha Hana, từ bây giờ, bạn ấy sẽ học cùng lớp với chúng ta”
  Sau khi nói chuyện gì đó với Nato, giáo viên trong lớp nhìn tôi rồi giải thích với cả lớp. Tôi có muốn học ở đây đâu mà nói là bạn mới. Biết ý định bỏ chạy của tôi, Nato nắm chặt lấy tay tôi không cho tôi đi đâu cả. Nhưng khổ nỗi điều đó lại diễn ra ngay trước mắt thiên hạ, chứng kiến cảnh Nato nắm lấy tay tôi…
  “Á!! Nato nắm tay cô ta kìa!”
  “Đúng là bạn gái của Nato sao?”
  “Không!!”
  Khổ quá, các cô gái ơi, cậu ta có phải nắm tay tôi vì tình đâu! Tôi bắt đầu khổ sở với lời gào thét đâu khổ tức giận của các cô gái đỏng đảnh ở đây.
  “Ồn quá đấy!”
  Im lặng…
  Một giọng nói lạnh lùng cất lên trong tiếng gào thét. Lập tức, mọi thứ trở nên im lặng đến nghẹt thở, tôi cũng lặng người nhìn về hướng phát ra giọng nói. Ôi cha, lại anh chàng Charming đó sao? Các cô gái vừa nhìn thấy anh ta liền đổi sang gương mặt rạng rỡ.
  “Yusuke, cậu đừng giận tớ nhé!”
  “Nato có bạn gái rồi, đành phải chuyển đối tượng sang Yusuke vậy!”
  “Không được, Yusuke là của tớ!”
  “Tưởng cậu thích Nato cơ mà, sao tự nhiên lại chuyển hướng thế? Đồ hai mặt!”
  “Nói cái gì hả?”
  Yusuke? Anh chàng Charming tên là Yusuke á? Nói chung là cả lớp lại bàn tán như cái chợ vỡ, giáo viên cũng không ngăn nổi, nhìn những giọt mồ hôi trên trán thầy, tôi thấy khổ thân thầy giáo. Nato và Yusuke nổi tiếng đến vậy sao? Nhưng mà tay của tôi đau quá…Hu hu hu, Nato ơi  là Nato, có cần phải nắm chặt đến vậy không?
  …
  Cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái lớp học chợ vỡ quái quỷ ấy. Tôi chậm rãi bước đi thở dài.
  “Hana ơi! Cậu tên là Hana phải không?
  Tôi quay lại, ôi, là Tomori!
  “Tớ nghe lớp A kể cậu là bạn gái của Nato, thảo nào lúc cậu bị cảm, Nato lại dặn dò tôi phải chăm sóc cậu cẩn thận, giờ tớ đã biết lí do”
  “Không phải…” Tôi bất lực định giải thích, nhưng nghĩ sao lại thôi. Tôi nói thầm với chính mình “Nếu không phải tại cái tên Yusuke gì đó thì mình đã không phải vào cái học viện này làm chi”
 “Ơ, cậu vào đây vì Yusuke bắt phải vào à?”
  Đồ hóng hớt, nói thầm thế rồi mà Tomori vẫn nghe thấy được. Tôi đành miễn cưỡng trả lời “Ờ…”
  “Không thể thế được!” Tomori hét toáng lên.
  “Sao vậy?” Tôi mắt nhắm mắt mở hỏi.
  “Vì dù Yusuke là hội trưởng học viện Majutsu này thì cậu ấy cũng không bao giờ quan tâm đến việc tuyển học sinh vào học viện này đâu” Tomori tỉ mỉ giải thích.
  “Tôi có phải là người Aki đâu mà tuyển với chẳng không tuyển” Tôi cố phủ nhận.
  Tomori chớp chớp cái mắt đăm chiêu nhìn tôi “Cậu có đôi mắt giống bọn tớ, chắc chắn cậu là người Aki, người Aki cũng có dấu hiệu riêng để phân biệt mà!”, Tomori nói tiếp “Cậu thuộc về học viện Majutsu, cậu không thể từ chối điều đó”.
  Nói xong, Tomori nhìn vào cổ tôi “Ủa, cậu vẫn chưa tạo vòng Aki à?”. Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Vòng Aki là cái gì, lẽ nào là cái vòng viên ngọc - biểu tượng của học viện Majutsu?
  “Vòng Aki là biểu tượng không thể thiếu của học viện này, mỗi vòng đều thể hiện tính cách và trái tim của mỗi người. Khi vào học viện, mỗi người đều phải tự mình tạo ra vòng Aki bằng chính sự tin tưởng và sức mạnh mình có. Nếu không tin tưởng, cậu sẽ không thể tạo ra vòng Aki” Tomori như một cuốn sách tự động giải thích cho tôi cách tạo ra vòng Aki, nhưng tôi quan tâm làm gì chứ!
  Mọi người trong học viện đang chìm trong giấc ngủ trưa, còn một mình tôi lẻ loi trong sân trường, đang cố gắng tìm cách ra khỏi đây. Tiện thể thử đi tham quan nơi này xem thế nào. Ủa, đó không phải là Yusuke sao? Tôi chợt nhìn thấy Yusuke đang ngồi cô độc một mình trên thảm cỏ xanh mượt.
  “Cậu làm gì ở đây? Không ngủ à?”
  Tôi bất giác đến đó hỏi. Có vẻ Yusuke đã đoán trước sự xuất hiện của tôi nên vẫn thờ ơ như không. Cái tên này, ít ra cũng phải nhìn người ta lấy một cái chứ. Cái dáng vẻ tự kiêu của hắn làm tôi chỉ muốn đấm vào mặt hắn vài cái, nhưng tự nhiên thấy cái khuôn mặt điển trai, có vẻ quyến rũ chết người này khiến tôi phải buông tay, quay ra chỗ khác.
  “Tôi tưởng cô phải tìm cách leo tường hay phá đám hiệu trưởng để ra khỏi đây rồi chứ”
  Tôi sững người nhìn Yusuke, hắn kể một loạt hành động có thể và không thể làm để trốn thoát khỏi đây, làm như tôi là Tazan không bằng ấy.
  “Đúng là tôi đang định ra khỏi đây, vì tôi cũng chẳng muốn dính líu đến các người, những loại người chỉ biết dùng Aki để đạt bằng được mục tiêu của mình không xứng đáng được sống trên thế gian này!” Tôi kiên quyết nói ra những gì mình nghĩ về người Aki. Nhưng có vẻ những lời nói đó tác động mạnh đến Yusuke khiến cậu ta nổi giận.
  Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì tay của Yusuke đã nắm chặt lấy vai tôi đau điếng, ánh mắt của hắn sao mà lạnh lùng, cái vẻ mặt vô hồn toát lên một luồng khí đáng sợ khiến tôi phải rùng mình. Tôi vẫn nhìn hắn với ánh mắt kiên định mặc dù hắn làm vai tôi đau quá. Trên trán hắn đột nhiên xuất nhiên một kí tượng lóe sáng khiến tôi chói mắt. Hình…hình như kí tượng ấy là… “Mặt Trời”!?
  Đúng là Mặt Trời… Nhưng tại sao…?
  “Cô thì hiểu gì chứ?” Yusuke cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi lặng người nhìn cậu ta, không hiểu có phải do tôi ảo giác hay không mà tôi có cảm giác tay cậu ta đang run lên. Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh “C…Chẳng phải đúng thế sao? Cả cậu cũng thế, có phải cậu cứu tôi lúc trước là do mục đích của cậu thôi đúng không? Chứ cậu quan tâm làm gì?”
  “Cô bảo người Aki ai cũng như vậy. Thế thì cô cũng là người Aki đấy!”
  “T…tôi không phải…”
  “Vậy thử cá với tôi xem”
  “Cái gì…?”
  “Trong vòng ba ngày ở đây, nếu cô tạo được vòng Aki thì tức cô là người Aki, nghĩa là tôi thắng, cho đến lúc đó cô phải ở lại học viện này suốt đời. Nhưng ngược lại nếu cô không tạo được vòng Aki thì tôi sẽ để cô đi, tức là tôi thua” Yusuke kiên định nhìn tôi. Tôi sợ hãi nhìn cậu ta, nhưng chẳng việc gì tôi phải từ chối vụ cá cược này cả. Tôi cố định thần lại rồi đưa mắt trừng lên nhìn Yusuke, nhếch mép cười “Được thôi”. Hắn ta cười gian xảo như tôi vừa trúng kế của hắn, rồi quay lại lẳng lặng bước đi. Tôi thì chết điếng người, ngồi phịch xuống, trong đầu tôi vẫn chưa hết sự sợ hãi khi nhìn vẻ mặt của cậu ta. Ôi, sao tôi thấy choáng váng thế này!?
  Màn đêm buông xuống, học viện Majutsu chìm trong đêm tối. Tôi là bạn cùng phòng với Tomori nên ngủ tạm thời ở đó. Trong đầu tôi lại xuất hiện ánh mắt đáng sợ của Yusuke và vụ cá cược của chúng tôi. Điều gì khiến Yusuke tức giận như thế? Do tôi xúc phạm đến người Aki sao? Nếu tôi đúng là người Aki thì…? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn đến thôi thúc tôi làm tôi không thể ngủ được, cứ vật đi vật lại trên giường. Vì quá mệt nên tôi tạm thời để những câu hỏi đó sang một bên, thiếp đi từ lúc nào không hay biết…
  …
  “Hana…”
  M..mẹ sao? Đúng là giọng của mẹ!
  “Hana, con gái yêu của mẹ…”
  Đúng là mẹ rồi “Mẹ ơi!”
  “Hãy mạnh mẽ lên con nhé! Mọi thứ mới chỉ là sự bắt đầu, phía trước con còn nhiều gian nan nữa!”
  “N…nghĩa là sao ạ?”
  “Sẽ có người bảo vệ con…”
  “Mẹ ơi…mẹ đừng đi nữa!”
  Tôi lại thức tỉnh trong vô thức, vẫn còn vã mồ hôi như tắm, từ lần tôi đến học viện này, tôi cứ mơ thấy mẹ, cứ như mẹ tôi đang đi vào ý thức của tôi vậy. Khi định thần lại, tôi nhìn vào đồng hồ báo thức bên cạnh.
  “Haizz…” Mới có sáu rưỡi sáng, đã sang đông nên bầu trời vẫn tối đen như mực. Nghĩ đến vụ cá cược…rồi vòng Aki. Tự nhiên tôi nghĩ đến một câu hỏi trong đầu. Sự thật về cái chết của mẹ tôi còn chưa được làm sáng tỏ, là chuyện gì đang diễn ra đây?


Chương II
Vòng Aki - Biểu tượng phép thuật






                                                      






                                                                        Tình yêu đến không vì bất cứ lí do nào.
                                                                                 Nhưng nếu đó là vì phép thuật thì không được gọi là tình yêu.




  Sau khi sửa soạn lại quần áo xong, tôi chạy ra khỏi phòng ngay. Vẫn như mọi lúc, tôi vẫn cố nghĩ ra chiến lược ra khỏi học viện. Buổi sáng sớm, tôi đã đi lang thang trong bầu trời đêm tối đang bao bọc cả học viện này, sao mà lạnh lẽo và đáng sợ. Nhìn học viện trong bóng tối lúc này làm tôi liên tưởng đến tòa lâu đài của Draculla. Híc, đáng sợ quá!
  “Sao cô dậy sớm thế?” Nato từ phía sau đến gần tôi, tôi giật mình “C…cậu cũng thế…”, Nato không nói gì mà chỉ nhìn tôi, điều đó khiến tôi khó xử, mặt đỏ lên như ăn phải ớt cay gì đó, may mà đây là trời tối không thì xấu hổ chết mất…Nhưng tại sao tôi lại thế này nhỉ?
  “Tôi có chút việc, còn cô thì sao?” Nato gặng hỏi. Tôi thì chỉ biết đứng đờ người ra.
  “Đừng cố gắng làm những việc cô không thể làm được, cô sẽ không thể ra khỏi đây đâu!” Nato nói tiếp, tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, dường như Nato biết tại sao tôi lại ra ngoài sớm thế này.
  “Tôi…tôi…” Tôi chẳng biết phải nói gì nhưng cuối cùng vẫn kiên cường tới cùng “Tôi…vẫn phải cố gắng chứ!”, Nato sững người nhìn tôi, vì chẳng biết phải nói gì tiếp nên tôi quay đi luôn.
  “Đợi đã” Tôi cảm thấy như có ai nắm chặt lấy tay mình, khiến tôi không thể đi tiếp được nữa, bất giác tôi quay đầu lại.
  “Tại sao cô lại ghét học viện này đến thế?” Câu hỏi của Nato khiến tôi lưỡng lự nhìn cậu ấy.
  “Tôi đã nói hồi đầu lúc vào phòng hiệu trưởng rồi đó, vì học viện này là lí do mẹ tôi chết!”
  “Nhưng chẳng phải mọi thứ vẫn chưa được làm sáng tỏ mà, cô đâu thể chắc như vậy được”
  “Tôi…” Thấy tôi không thể nói gì thêm, Nato khẽ thở dài rồi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra.
  “Thay vì tìm cách trốn tránh, sao cô không ở lại đây tìm hiệu sự thật?” Nato khuyên nhủ tôi hay sao? Cậu ấy nhìn về hướng khác rồi đi tiếp về phía trước. Lời nói của Nato…tôi có nên nghe không? Bầu trời âm u, lá cây khẽ rung động, tiếng gió vi vu lướt qua mái tóc tôi khiến người khác phải cảm thấy rùng mình.
   “Trong vòng ba ngày ở đây, nếu cô tạo được vòng Aki thì tức cô là người Aki, nghĩa là tôi thắng, cho đến lúc đó cô phải ở lại học viện này suốt đời. Nhưng ngược lại nếu cô không tạo được vòng Aki thì tôi sẽ để cô đi, tức là tôi thua”
  Phút chốc, một câu nói hiện lên đầu tôi, lời nói của Yusuke làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi sẽ phải lựa chọn thế nào đấy? Tôi bất giác ôm lấy cái đầu đang ong lên.

  Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định vào lớp mà Nato đã chỉ cho tôi. Có vẻ trong ba ngày tới, tôi sẽ phải học trong cái lớp này. Hu hu hu…Sao tự nhiên tôi lại bị kéo vào cái học viện này cơ chứ? Bản thân tôi còn chẳng muốn vào! Tôi ngao ngán thở dài, hùng dũng bước vào lớp. Vừa mới bước được một bước, hàng trăm con mắt kinh ngạc kèm theo cả khinh thường đâm thẳng vào tôi, tôi choáng váng nhưng kịp thời trụ được, vừa mới định thần lại được một lúc thì tôi lại gặp phải một ánh mắt kinh khủng hơn hàng trăm ánh mắt kia. Chẳng phải nhìn cũng biết đó là ánh mắt của Yusuke. Tôi liếc qua bên đó, Yusuke đang thản nhiên dựa vào ghế, nhếch mép nhìn tôi, tôi trừng mắt nhìn lại hắn.
  Phù…cuối cùng cũng tan học, trong lớp nồng nặc mùi căng thẳng làm tôi nghẹn thở quá! Bây giờ phải ăn chút gì cho bữa trưa đã. Nghĩ xong, tôi rảo bước vào căn tin. Nhưng số khổ ghê, tôi vừa mới vào thì đã bị đẩy ra ngoài vì một đống con quỷ tham ăn đang tranh nhau kiếm mồi trong căntin, tôi ngậm ngùi lùi lại.
  “Ọc…ọc…ọc…”
  Híc, đói quá! Tôi ngồi phơi nắng trên ghế đá gần căntin, tiện thể chờ đám đông giảm bớt để còn chạy vào chiếm lợi phẩm. Ai ngờ căntin ở học viện Majutsu lại lạc hậu đến thế, ít ra cũng phải dùng Aki của mình để chuyển thức ăn trưa cho từng học sinh chứ! Cái bụng của tôi cứ không chịu để tôi yên, kêu lên liên tục. Khổ nỗi là vài người đi ra từ căntin với cái khuôn mặt rạng rỡ vì đã được ăn no thì lại them vài người khác xông vào khiến căntin còn nhốn nhao hơn trước. Không thể chịu nổi được nữa rồi, cứ thế này không chết vì ghét Aki thì chết vì đói mất, tôi nghĩ thầm.
  Hay tôi thử tìm Tomori, nhờ cậu ấy xông vào chiếm lợi phẩm giùm tôi, nhìn cô bạn hoạt bát lắm mà! Nghĩ bụng, tôi lại chạy một vòng quanh học viện tìm cái cô bạn mèo không biết đang ở đâu rồi. Đang mải quay dọc quay ngang  chẳng may tôi đâm phải một người, vì rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi đứng vững được nhanh chóng. Tôi ngẩng đầu lên xem ai là người bị tôi đâm phải, ôi, là Nato. Cậu ấy chỉ liếc tôi rồi đi tiếp, không nói với tôi nửa lời. Nhìn thấy Nato, tôi lại liên tưởng đến lời nói của cậu ấy sáng nay.
    “Thay vì tìm cách trốn tránh, sao cô không ở lại đây tìm hiệu sự thật?”
  Tôi lại chìm mình trong suy nghĩ đó. Chỉ tại cái suy nghĩ đó mà tôi ngủ không yên, ăn không ngon…Thực ra ăn không ngon là bởi vì căntin nhiều người quá, nhưng ngủ không yên thì đúng là tại cái suy nghĩ đó!
  Thật là một ngày mệt mỏi, bữa tối bù cho bữa trưa, màn đêm buông xuống, tôi lại dành cho mình một giấc ngủ không ngon.
   …
  Sương mù đó lại xuất hiện, chắc chắn mẹ tôi lại vào ý thức của tôi trong những giấc mơ, tôi đang đứng trong khoảng không trắng xóa.
  “Hana…”
  Giọng nói của mẹ tôi lại vang lên trong không gian. Tôi tìm kiếm giọng nói đó, nhưng ngoài khoảng không trắng xóa ra, tôi không thể tìm thấy thứ gì khác. Tôi bất lực ngồi phịch xuống, cảm giác như mẹ tôi đang cố gắng nhắn nhủ tôi điều gì đó rất quan trọng, đó là lí do vì sao tôi cảm thấy rất bồn chồn từ khi gặp mộng. Đó là gì nhỉ?

  Buổi sáng hôm nay vẫn âm u như mọi ngày. Vì đang ở Học viện Majutsu nên nó càng trở nên âm u hơn. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Mặc dù biết tôi sẽ có cơ hội ra khỏi học viện này nhưng nếu cái cảm giác này cứ bám lấy tôi có lẽ tôi phải nhanh chóng tìm hiểu nó. Cái lời mà mẹ muốn nhắn nhủ với tôi là điều gì?
  “Thay vì cứ trốn tránh mãi, tại sao cô không ở lại đây tìm hiểu sự thật?”
  Nato…Lẽ nào cậu ấy cũng…
  Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, là ngày cuối cùng cho vụ cá cược của tôi với Yusuke. Tôi biết tỉ lệ tôi thắng rất nhiều nhưng tại sao tôi lại thấy không ổn chút nào. Tôi phải lựa chọn mà thôi, đâu thể cứ trốn tránh mãi được. Và thế là, thời gian cứ thế trôi đi thật nhanh…đến nỗi tôi còn chưa kịp định thần lại. Cuối cùng, buổi tối cũng đã đến, lòng bất an trong tôi lại lên đến tột đỉnh. Cả ngày hôm nay tôi không gặp Yusuke, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào? Ở lại hay đi về? Ôi, đau đầu quá!
  Bất giác tôi lên sân thượng của kí túc xá, có khi không khí trên cao sẽ khiến tôi bớt căng thẳng đi một chút. Bầu trời lúc về đêm thật ảm đạm và yên ắng, trăng đã lên cao, nó sáng đến nỗi tôi không thể nhìn thấy những ngôi sao khác. Bỗng chốc, trời càng trở nên lạnh lẽo khiến tôi phải rùng mình. Tôi ngẩng đầu nhìn trăng, hi vọng sẽ tìm ra câu trả lời nào đó.
  I give you my love
  I give you my song
  How can I love you now?
  Forever my love…
  Can you release my soul?
  I were waiting you so long ago
  Một luồng sáng xuất hiện…tỏa sáng cả bầu trời đen tối, một luồng sáng từ trái tim sẽ thay đổi vận mệnh của học viện Majutsu…Viên ngọc Aki xuất hiện - Aki Mặt Trăng. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ luôn nắm chặt lấy nó “Hỡi chiếc vòng Aki, hãy đưa ta sức mạnh của ngươi!” Và tôi sẽ không bao giờ biết rằng, có một bóng người đang dõi theo tôi.

  “Vậy em đã quyết định ở lại đây, Kisha Hana” Sáng hôm sau, tôi đưa vòng Aki mà tôi đã tạo được tối qua cho Hiệu trưởng, bà ta đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi kiên quyết “Đúng vậy!”, liệu đó chính là quyết định đúng đắn của tôi không? Nhưng dù gì đối mặt với nó còn hơn là suốt đời trốn tránh.
  Vụ cá cược kết thúc, Yusuke thắng, và tôi sẽ ở lại học viện Majutsu với tư cách là một người Aki. Đúng là cái gì không muốn đến rồi cũng sẽ đến mà! Cuộc đời của tôi trong học viện này sẽ diễn ra như thế nào đây?

  “Vậy là cô đã quyết định ở lại?” Một giọng nói ấm áp nhưng xa lạ vang lên sau lưng tôi. Theo phản xạ tôi quay lại “Nato!?”, cậu ấy chỉ gật đầu với tôi rồi nói “Điều gì khiến cô đổi ý thế?”.
  “Cái gì phải đến thì cũng sẽ đến thôi mà, dù tôi có trốn tránh thì sự việc cũng không thay đổi”
  “…”
  Nato nhìn tôi một lúc rồi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ gì đó, cậu ấy khẽ thở dài “Cẩn thận đấy”. Tôi sững người ra khoảng năm phút, rồi tròn mắt nhìn Nato, cậu ấy không phản ứng gì mà chỉ lẳng lặng đi tiếp như một bóng ma. Sao cậu ấy lại nhắc tôi phải cẩn thận nhỉ? Hay là tôi nghe nhầm? Tôi nhìn theo bóng người của Nato đằng xa cho đến khi khuất hẳn, điều gì khiến tôi phải lo lắng thế này?
  “Hana! Hana! Nghe nói cậu chính thức ở đây đúng không?” Tomori từ đâu nhảy tới tấp đến khiến tôi giật mình. Cô ấy chớp chớp mắt một cách tinh nghịch nhìn tôi, nhưng tôi thì quay đi luôn.
  “Ê, sao vậy? Trả lời tớ đi chứ!” Mặc kệ tiếng gọi í ới của Tomori ngày một xa, tôi lẳng lặng đi tiếp. Một khi tôi đã trả lời thì chắc chắn Tomori sẽ không ngừng hỏi tôi những câu hỏi tiếp theo, chuồn lẹ cho rảnh nợ.

  Haizz…Trời thì lạnh ơi là lạnh, lạnh đến cứa cả da thịt của tôi. Nhưng tôi lại đi lang thang như một người điên tay cầm một tờ giấy sơ đồ của học viện Majutsu. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi tự nhiên nhét vào tay tôi giấy sơ đồ này và bảo tôi tham quan trường để hiểu về học viện hơn. Việc tôi hiểu học viện này hay không thì liên quan gì đến họ chứ…Cứ làm như tôi là khách Vip không bằng ấy. Trong khi đang rủa thầm giáo viên chủ nhiệm vì tôi sắp cảm lạnh đến nơi thì tôi chợt nhìn thấy một cánh cửa bằng gỗ khá nhỏ, giống như cánh cửa vào xứ sở thần kì của Wonderland ấy. Tâm trí tò mò lại thôi thúc tôi đến chỗ đó, tôi thử đẩy cánh cửa nhưng có vẻ cánh cửa đã bị khóa rất chặt, tôi cảm giác như cánh cửa này đã bị niêm phong từ rất lâu rồi. Cánh cửa gỗ này nhỏ chỉ hơn đầu gối tôi một chút, nó bám đầy bụi nhưng vẫn toát ra vẻ thần bí lạ thường, tôi ngó đi ngó lại mà không thấy chán, bất giác có một linh cảm gì đó khiến tôi rùng mình. Nhưng nó chỉ thoáng đến rồi biến mất luôn nên tôi không thể hiểu nổi nó là gì.
  “Cô biết về câu chuyện đó chứ?” Một giọng nói trầm và quen thuộc từ phía sau tôi.
  “Cánh cửa này là dấu hiệu về một câu chuyện khá buồn từ rất lâu rồi” Nato tiến gần tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi lặng người đi, nhưng nhanh chóng tôi bình tĩnh trở lại nhìn cậu ấy “Câu chuyện gì vậy?”.
  Nato hơi nghiêng đầu hướng về cánh cửa tí hon, ánh mắt cậu ấy xa xăm như đang gợi nhứ lại một điều gì đó từ lâu.
  “Câu chuyện này về một đôi tình nhân và đã từng xảy ra ở học viện này. Hai người rất yêu nhau và có một đứa con đầu lòng. Vì muốn giữ kí ức về hai người, người con trai đã tạo ra căn phòng nhỏ này - kỉ niệm duy nhất của đôi ấy. Vì một lí do nào đó, người con gái và đứa con của cô ấy phải trốn ra khỏi học viện. Sau khi chuyện đó xảy ra, người con trai đã niêm phong cánh cửa này lại và chỉ khi có vòng Aki của đứa con và mẹ đứa bé thì cánh cửa mới được mở ra.” Nato như đang kể lại chuyện cổ tích cho tôi nghe và dường như tôi có cảm giác mình đang ở trong câu chuyện đó. Khi nghe Nato kể xong, tôi lại có cảm giác xao xuyến biết bao. Tại sao tôi cảm thấy vậy nhỉ?
  “Sau đó người con trai cũng biến mất, không ai biết anh chàng đó đang ở đâu. Chuyện đó có lẽ đã xảy ra cách đây hai mươi mốt năm trước” Nato nói tiếp. Tôi nhìn Nato với vẻ mặt thoáng buồn. có vẻ Nato đã nhận ra sự phiền muội của tôi, cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi giật mình.
  “Đừng lo nghĩ nhiều về những chuyện ở đây, vì sẽ có một lúc nào đó cô cũng phải đối mặt với sự thật, nhưng cô gái trong câu chuyện lại tìm cách trốn tránh” Tôi tròn mắt nhìn Nato, vì được bàn tay ấm áp của Nato nắm lấy khiến tôi đỏ ửng cả khuôn mặt, biết vậy, tôi khẽ quay đầu đi.
  “Hai người đang làm gì vậy?” Bị bắt quả tang tại trận, tôi định rụt tay lại nhưng Nato lại càng nắm chặt hơn. Tôi quay lại xem ai phía sau.
  “Tôi ngạc nhiên đấy!” Giọng nói vừa lạnh lùng vừa mỉa mai lại cất lên. Người đó khẽ nhếch mép cười một cách khinh khỉnh. Tôi trừng mắt với người không biết điều ấy - Yusuke. Nhưng Nato lại vẫn giữ vẻ bình thản như thường ngày, cậu ấy còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
  Cuối cùng, Nato cũng chịu thả tay tôi ra rồi đứng dậy, nhìn Yusuke với vẻ thờ ơ, vô cảm.
  “Tôi tưởng cậu sẽ chẳng mở lòng với ai, nhưng nào ngờ người đó lại là cô ta” Yusuke lại khinh khỉnh nhìn Nato. Cứ thấy cái vẻ coi trời bằng vung của tên trời đánh Yusuke đó là tôi chỉ muốn tẩn cho hắn vài cái. Nghĩ đoạn, tôi cười nham hiểm định đứng lên thực hiện chiến lược.
  “Cậu đừng làm vậy nữa” Nato bỗng dưng nói một câu làm tôi phải khựng lại, khó hiểu nhìn hai người đang đối mặt nhau. Yusuke vẫn im lặng.
  “Nếu cậu muốn cứu cô ấy thì hãy cứu cô ấy bằng chính sức của cậu” Nato nói tiếp, lại một câu khó hiểu khiến tôi cứ đứng đờ ra. “Cô ấy” mà Nato nói là ai nhỉ? Trong khi tôi vẫn đang hóng chuyện giữa hai người, Yusuke nói “Việc đó tôi sẽ tự quyết định”, Nato nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu đi lướt qua tôi, vẻ mặt của cậu ấy là thế nào nhỉ? Ánh mắt của cậu ấy rất phức tạp, tôi không hiểu nổi. Yusuke vẫn đứng đấy nhưng đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi cũng lẳng lặng đi khỏi, chẳng mấy chốc, tôi còn lại một mình cùng với cánh cửa nhỏ bí ẩn. Đúng là chẳng thể hiểu nổi câu chuyện của hai tên đó, rắc rối quá!
  Tôi bất giác nhìn bàn tay được Nato nắm lấy. Cảm giác ấm áp đến tận trái tim khiến tôi rất hạnh phúc. Có lẽ cậu ấy muốn an ủi tôi chăng? Hay là… Tôi không dám nghĩ tiếp liền cắm đầu chạy thẳng vào kí túc xá. Một ngày cũng sắp trôi qua rồi, không biết ngày mai sẽ như thế nào đây?
  Tôi lại thiếp đi một cách vô thức. Và trong giấc mơ tôi lại gặp mẹ, mẹ cười dịu dàng với tôi khiến lòng tôi trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Vòng tay mẹ ôm lấy tôi, nhưng mọi thứ hư vô đến nỗi tôi không kịp nắm lấy nó đã biến mất. Khoảng thời gian tôi có mẹ bên cạnh thật đẹp đẽ làm sao…Tôi rất nhớ mẹ, tôi muốn gặp mẹ ở hiện thực để ôm chặt lấy mẹ, không cho mẹ đi đâu nữa…mặc dù biết rằng mẹ đã không còn trên thế gian này nữa rồi…
  Những giọt nước mắt lại tràn xuống không ngớt, nhiều đến nỗi làm ướt cả cái gối êm tôi đang gối, nhưng tôi đâu hề biết điều đó, vì trong giấc mơ, mẹ tôi luôn bên cạnh tôi khiến tôi đủ hạnh phúc lắm rồi. Chắc mẹ biết tôi đang rất cô đơn và mẹ muốn giúp tôi vượt qua nỗi cô độc đó.
  Con cảm ơn mẹ…rất nhiều…

  Ngày hôm sau, trời còn lạnh giá hơn trước rất nhiều. Nghĩ vậy nên tôi vẫn đắp chăn cố gắng ngủ thêm giấc nữa.
  “Hana! Đừng có lười như thế chứ! Mau thay quần áo mà đi học!” Tomori nhẫn tâm kéo cái chăn bông ấm áp của tôi ra, khiến tôi lạnh cóng cả người không thể ngủ tiếp được nữa. Nếu là ở trường học cũ thì nhà trường sẽ lùi tiết học buổi sáng một tiếng để học sinh ngủ muộn hơn trong thời tiết giá rét này. Tôi bắt đầu cảm thấy hận học viện này hơn rồi đấy.
  Theo lời của Tomori, tôi sửa soạn lại quần áo rồi đi ăn sáng.
  Grừ…L…Lạnh quá…Biết sớm điều này tôi đã mặc nhiều áo hơn nữa…Sắp đến mùa Xuân rồi sao trời không ấm hơn một chút nhỉ?! Tôi thấy học sinh nào cũng thong thả đi ăn sáng, chẳng thấy ai tái mét lại vì lạnh cả. Chính xác họ là dị nhân hay là người đột biến vậy?
  Sau khi ăn xong, Tomori rủ tôi đi dạo nhưng tôi từ chối. Hiện giờ, cái tôi nghĩ đầu tiên là cái chăn ấm sau đó là ngủ một giấc ngon lành trước khi vào giờ học.
  Khi tôi đi ngang qua cổng học viện, bất giác tôi dừng lại. Hình như không ai canh cổng thì phải, lại còn mở tang hoang thế kia nữa…Trong đầu tôi lại lóe lên một ý nghĩ rất nham hiểm, tôi khẽ nhếch mép cười. Sau khi vật vã với suy nghĩ nên ra ngoài hay không, tôi kiên quyết bước tới cổng trường, ngó xung quanh để chắc chắn rằng không ai chứng kiến cảnh tôi tẩu thoát. Tôi hít một hơi thật sâu, toan chạy ra…
  “Hú hú…Ta được tự do rồi!!” Mới chỉ cách xa thế giới bên ngoài có mấy ngày mà tôi đã thấy nhớ nhung cuộc sống của mình. Tiện thể lúc này tôi phải đi dạo những nơi quen thuộc mới được…Nhưng chẳng hiểu sao khi tôi đi đâu, những người trên phố lại nhìn tôi một cách kinh ngạc, rồi xì xào gì đó như là “Người Aki đấy…” rồi “Majutsu…”. Mà mặc kệ, tôi việc gì phải để tâm.
  Nghĩ xong, tôi bắt đầu với chuyến đi trở lại quá khứ của mình. Những nơi tôi từng tới, những cửa hàng tôi từng ăn mảnh, những khu tôi cùng đứa bạn thân nhất quả đất từng chơi đùa sau khi đi học về…Ôi, sao mà nhớ cái tháng ngày bình dị ấy quá…
  Trong lúc tôi đang dạt dào cảm xúc vì được đi vào những kỉ niệm đáng nhớ thì chợt có bóng người quen thuộc lướt qua tôi. Tôi bất giác dừng lại, cố nhíu mày nhìn cái bóng đó.
  “Là…là…” Tôi sửng sốt chỉ về hướng người đó đi. Đó chẳng phải là đứa bạn thân của tôi khi tôi còn ở trường cũ không? Tôi bắt đầu ngấn lệ định đuổi theo nhưng bất chợt có một bàn tay giữ tôi lại. Tôi cố gắng nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay tôi đó ra, nhưng khổ nỗi càng làm thế người đó lại càng nắm chặt tôi hơn khiến tay tôi nhói đau. Nhưng nếu không nhanh lên…người đó sẽ biến mất…Thấy vậy, tôi bất giác hét lên “Đừng đi!”.
  Khi cậu ấy bắt đầu cảm thấy có ai gọi mình, liền bắt đầu quay đầu lại. Trong lòng tôi chợt lóe lên một tia hi vọng, nhưng nó lại vụt tắt đi khi bàn tay đó kéo tôi về một ngõ gần đó. Điều đó làm cô bạn thân của tôi không thấy tôi, rồi lẳng lặng đi tiếp. Lòng tôi nhói đau như cắt, không thể ngừng rơi nước mắt.
  “Cô đừng như vậy!” Một giọng nói vang lên. Tôi lập tức quay đầu lại nhưng thật bất ngờ đó lại là Nato…
  “Cô không thể gặp người than của mình khi cô đã vào Học viện Majtsu đâu!” Nato đau đớn nhìn tôi. Tôi lặng người đi, rồi mím môi không cho nước mắt rơi tiếp.
  “Cậu và Yusuke…Sao các cậu lại muốn ngăn tôi lại, dù gì thì cậu cũng đâu cần phải quan tâm…Tôi cũng không cần đến Aki Sức mạnh của Yusuke để sống lúc đó…” Tôi trừng mắt nhìn Nato. Cậu ấy ngạc nhiên sau đó làm vẻ mặt như đang suy ngẫm.
  “Cô bảo Yusuke có Aki Sức mạnh á? Cậu ấy đâu có Aki như thế” Nato ngạc nhiên hỏi tôi. Tôi cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào.
  “Lúc đó Yusuke chỉ tiếp thu tất cả năng lượng Mặt trời lúc đó để ngăn xe ôtô đến gần cô thôi, chứ không phải là do cậu ấy có Aki Sức mạnh” Nato giải thích.
  “Thế…Yusuke có Aki gì?”
  Nato kiên định nhìn tôi “Aki Mặt Trời”.
  Mặt trời…A, đúng rồi. Cái lần đó trên trán Yusuke xuất hiện kí tượng “Mặt Trời”, giờ thì tôi đã hiểu… Nhưng đó là loại Aki gì?
  “Nói chung cô phải trở về học viện thôi, nếu ai đó phát hiện ra cô ra khỏi học viện là bị vào phòng chế ngự đấy!” Nato thở dài nhìn tôi.
  “Cậu cũng ra ngoài mà?!”
  “Tôi và Yusuke được phép ra ngoài…Vì cả hai chúng tôi đều là hội trưởng.” Nato vừa nói vừa kéo tay tôi đi về phía cổng học viện Majutsu. Híc, biết thế này tôi đã trốn đi luôn chứ không để bị bắt quả tang thế này đâu!
  “Mà vòng Aki của cô đâu?” Sau khi vào học viện an toàn, Nato chợt hỏi.
  “À, vì thấy vướng quá nên tôi cho vào túi áo đây này!” Tôi lấy cái vòng Aki ra khỏi túi áo, cười chỉ. Nato tự nhiên nắm chặt lấy cái mặt vòng rồi nghiêm túc nhìn tôi “Cái vòng này vô cùng quý giá đối với mỗi người Aki. Vì ta đã tạo nó bằng cả trái tim và niềm tin nên chúng ta càng không thể làm mất nó được.” Nato ân cần giải thích. Tôi sốt ruột hỏi “Thế có nghĩa tôi sẽ không được làm mất nó, nếu không tất cả - niềm tin, trái tim cũng sẽ biến mất? Vậy làm cách nào để nó trở về với chính tôi?”
  Nato lưỡng lự nhìn tôi “Chỉ khi nó phát sáng. Chưa ai trong học viện này có thể làm cho vòng Aki của mình phát sáng cả. Và một khi nó phát sáng, ta có thể ước một điều từ tận trái tim, vòng Aki sẽ thực hiện nó giúp chúng ta!”.
  Wow, làm cho vòng Aki phát sáng ư? Nếu như làm được, tôi nhất định sẽ ước ra khỏi học viện này…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét