Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

Majutsu Academy II (Chap 11)

Chap 11
A PLACE WHERE YOU BELONG
Nơi em thuộc về


“Nato…” Ayu sửng sốt, khuôn mặt cô như muốn thốt ra ‘không thể tin nổi’. Không chỉ cô mà còn anh Tanagi và anh Ryusei nữa.
“Lâu không gặp mọi người, công việc hội trưởng có vất vả không?” Nato thì bình tĩnh như chuyện đang diễn ra trước mặt mình là hiển nhiên.
“Hana, chuyện này là sao?” Ayu có vẻ vẫn không tin rằng người trước mặt là Nato, liếc nhìn tôi để tìm lời giải thích. Tôi thì chỉ biết cười trừ.
“Hai năm rồi, cậu đã đi đâu?” Hội trưởng Tanagi quay trở về với nét mặt nghiêm túc.
“Có vài chuyện” Nato cũng lạnh lùng chả kém.
“Chí ít cũng phải báo cho bọn anh một tiếng chứ” Anh Ryusei khẽ thở dài.
Sau câu nói đó, Nato liếc nhìn tôi rồi mới trả lời “Vì tôi không có ý định gặp lại mọi người”
Một hồi im lặng trôi qua, Nato bước tới gần ba người họ, ánh mặt đầy kiên định.
“Tôi muốn đưa Hana tới học viện Tenshi”
“Ý cậu là sao?” Hội trưởng Tanagi đẩy gọng kính lên sống mũi.
“Cô ấy không nên bị ép phải đánh thức Aki. Nhưng dòng máu Tenshi lại càng ngày càng mãnh liệt. Đến học viện Tenshi là cách tốt nhất” Nato vẫn vô cùng bình tĩnh khi giải thích mọi chuyện. Tôi ngơ ngác nói không nên lời, quả đúng như Nato nói, tôi đã có thể dùng sức mạnh chữa lành vết thương của Tenshi, và cũng đã một lần đôi cánh xuất hiện, nhưng tôi lại chẳng thể kiểm soát được nó.
“Nếu sức mạnh Tenshi trong cô ấy càng lớn thì ở học viện này càng nhiều nguy hiểm. Cô ấy nên ở tại nơi phù hợp với tình trạng hiện tại nhất”
“Kisha chỉ quay về với nơi em ấy từng học thôi. Nơi này vẫn an toàn hơn so với một nơi em ấy chỉ học có vài tháng ngày trước” Anh Ryusei khẽ nhíu mày, tiến gần tới Nato “Nhưng…”
Anh Ryusei hơi nghiêng đâu nhìn Ayu, rồi nhìn thẳng về phía Nato “Nếu Nato ở đó, tôi nghĩ nơi ấy vẫn sẽ an toàn nhất cho Kisha”
Mọi người không nói gì cả. Lúc này, anh Tanagi quay lại bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ nào đó rồi đưa cho Nato “Hãy tiếp tục với việc cậu đang điều tra”
Nato khẽ gật đầu, nhận lấy tập hồ sơ đó, cậu ấy nhìn tôi “Hana, cậu thấy thế nào?”
“Tôi không chắc lắm… Khác với quá khứ của tôi, tôi chưa từng đến học viện Tenshi lần nào, và có vẻ như tôi vẫn chưa kiểm soát được hoàn toàn sức mạnh Tenshi ấy…” Tôi hơi do dự.
“Không sao đâu” Nato lại gần tôi, khẽ mỉm cười “Tôi sẽ dạy cậu”
Một người con trai đáng tin cậy, tôi cảm thấy có thể tin Nato.
“Quá đáng…”
Hả?
Nghe thấy một giọng nói hơi run run, chúng tôi quay sang nhìn hướng phát ra giọng nói ấy.
“Cậu thật quá đáng, Nato…” Ayu vẫn cúi gằm mặt xuống, nắm chặt hai bàn tay “Sao cậu có thể gặp chúng tôi với vẻ mặt thản nhiên như vậy, và nói rằng thực ra không có ý định gặp mọi người một cách dễ dàng như thế!?” Ayu thốt lên phẫn nộ. Tôi định đến gần cô bạn an úi, nhưng ngay sau đó anh Ryusei ngăn chặn lại luôn.
Ngay lúc ấy, Nato ra hiệu cho mọi người, tôi thì không hiểu lắm nhưng trước khi kịp hỏi thì anh Ryusei đã đưa tôi ra ngoài, cùng với anh Tanagi nữa. Đóng cửa phòng hội học sinh lại, giờ chỉ có Nato và Ayu ở trong đó, tôi tò mò không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Và tôi nhớ ra, câu chuyện mà Ayu từng kể cho tôi. Rằng cô ấy thích một người, và đang chờ người đó quay trở về. Đúng vậy, đó là Nato. Người cậu ấy đang chờ đợi là Nato.
“Ayu có sao không…” Tôi tự hỏi, hẳn cậu ấy rất buồn.
“Sẽ ổn thôi, đó là Ayu mà” Anh Ryusei đáp lại tôi như để nói với chính mình.
“Ngớ ngẩn thật” Anh Tanagi lạnh lùng nhưng mà lại khá quan tâm tới Ayu đây mà.

Cạch
Một lúc sau, Nato mở cửa ra ngoài, đến gần tôi “Đi thôi”
“Ayu thế nào rồi?” Tôi hỏi luôn vào vấn đề.
“Hãy để cho cậu ấy thời gian riêng” Nato chỉ trả lời ngắn gọn như vậy, tôi hơi lưỡng lự nhưng đành chào tạm biệt mọi người, đi theo Nato.


“Ê này, Chúng ta sẽ đến học viện Tenshi bằng cách nào đây?”
“Đứng đây được rồi, sẽ không ai nhìn thấy” Nato ngó xung quanh, rồi quay lại về phía tôi.
“Là sao?” Tôi khó hiểu. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng kì lạ tỏa ra từ người Nato, khiến tôi theo phản xạ mà nhắm mắt lại cho đỡ chói.
Vì sự tò mò vốn có mà tôi ti hí cố gắng mở một con mắt, phát hiện ra một đôi cánh xuất hiện tự lúc nào, đó là đôi cánh của Nato, nó vững vàng và đủ to để bao bọc cả người tôi. Đó là một Tenshi tuyệt đẹp nhất tôi từng thấy.
Sau một hồi choáng váng, tôi nhận ra mình đang ở một nơi nào đó xa lạ. Xung quanh sáng ngời và trước mắt tôi, một cánh cổng vòm mở ra, một lâu đài xuất hiện. Khi tôi di chuyển bước chân.
“A” Dưới nền đất không bằng phẳng mà thay vào đó như là một mảnh đất tuyết, bồng bềnh. Đi lại rất dễ chịu. Đây là một nơi như xứ xở thần tiên vậy, đẹp lộng lẫy. Nhưng mà bên trong có nhiều lá cây bị héo rụi giống như ở học viện Majutsu.
“Học viện Tenshi cũng bị hắc khí ảnh hưởng” Nato đang đứng đằng sau tôi, đôi cánh của cậu ấy từ từ biến mất. Cậu ấy bước vào cánh cổng “Hai năm rồi, từ khi mình ra ngoài cánh cổng này”
Có lẽ kể từ khi Nato biến mất, cậu ấy chưa từng quay trở lại đây.
Cánh cổng bỗng nhiên tự mở ra, vào Tenshi đang đi lại ngoài học viện đều chú ý đến bọn tôi. Tôi cảm thấy hơi lo lắng.
“Đừng lo, đi theo tôi” Nato đưa tay ra cho tôi nắm lấy để giải tỏa căng thẳng.
Từng bước một càng trở nên vô cùng nặng trĩu, ánh mắt soi mói của những Tenshi ở đây, tôi có thể nghe thấy.
“Kia có phải là người Aki không?”
“Cô ấy mặc đồng phục học viện Majutsu đó”
“Tại sao người Aki lại vào đây. Đi cùng cô ta hình như là…”
“Là Matoka Nato đó. Anh ấy đã trở về!”
“Cuối cùng người đó đã quay trở lại. Có lẽ anh ấy về đây để xử lí hắc khí đấy”

Mọi người đều vô cùng hăng hái khi nhìn thấy chúng tôi, nói đúng ra là khi nhìn thấy Nato. Ít ra nhờ điều đó mà sự xuất hiện của tôi cũng bớt bị chú ý đi phần nào.
Chúng tôi đi dọc theo những hành lang nối tiếp nhau qua các nơi. Mặc dù bị hắc khí xâm nhập nhưng chỗ này vẫn tỏa sáng lạ thường, khác với sự u ám của học viện Majutsu. Học viện Tenshi như một tòa lâu đài được chôn sâu trên bầu trời trong xanh. Đặc biệt, có rất nhiều chim bồ câu bay qua bay lại, đáp xuống nơi gần hồ.
“Cậu từng học ở đây, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi” Nato vẫn đang nắm lấy tay tôi, đi tiếp về phía trước.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
“Lúc đó có vài chuyện xảy ra ở Majutsu, cậu là người quyết định chuyển đến đây học”
Tôi quyết định đến đây? Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, tôi còn không hiểu nổi bản thân mình trong quá khứ đã nghĩ gì nữa.
Chúng tôi đi vào ‘tòa lâu đài’ đó, vẫn còn khá nhiều Tenshi đi qua đi lại. Vào hẳn bên trong, mọi thứ còn đáng ngỡ ngàng hơn, bức tường được bao ọc bởi những thư viện sách, kệ để sách cao vút lên tận trần nhà, bốn bề đều như vậy, những bậc thang to được dựng ở giữa để lên tầng. Khác với học viện Majutsu, nơi này có chú cổ điển và theo phong cách Tây. Tôi được một phen chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nơi học tập dành cho các Tenshi.
Một vài Tenshi dùng đôi cánh của mình để bay lên lấy sách, quả nhiên là như vậy, chỗ này không có thang để trèo lên, cho nên tôi nghĩ cách suy nhất lôi sách ra là bay. Chỉ có Tenshi mới có thể làm được điều đó.
Chúng tôi lên cầu thang để đến tầng hai, tôi không rõ nơi này bao nhiêu tầng nhưng nghe chừng khá rộng lớn. Không có thang máy, nếu mỏi chân thì có thể dùng cánh bay lên, tuy nhiên so với một đứa ‘mới vào nghề’ như tôi thì đành dùng chân trần mà lê lết từng bậc thang một, nếu muốn lên sân thượng thôi.
Đến tầng hai, là khu học tập, nhiều lớp học được xây một vòng tròn hành lang. Vì được xây theo phong cách ‘ốc xoáy’ cho nên bên trong ‘lâu đài’ như một con ốc cao dần lên. Bên trong lớp học thì lại vô cùng hiện đại, có màn hình cảm ứng để dạy học, mỗi bàn học được lắp chức năng cảm ứng 3D để học. Hiện đại rất nhiều so với thế giới ngoài kia. Tôi đành ngán ngẩm khâm phục. Có lẽ vì đây là thế giới của những Tenshi, cho nên họ cải tiến nhanh hơn mức đang đạt được.
Chúng tôi lên tiếp tầng ba, bước theo những bậc thang xoáy lên như lò xo. Tầng ba cũng là những phòng học, nhưng khi nhìn lên tấm biển thì có vẻ tầng này dành cho những Tenshi cấp cao hơn. Ra là còn phân cấp độ nữa. Tầng bốn cũng y nguyên như thế, là tầng cấp cao hơn nữa.
“Thế Tenshi cấp cao nhất là gì?” Tôi tò mò hỏi Nato đang dẫn đường phía trước.
“Những Tenshi như thế được gọi là Tenshi Sp”
“Tenshi Sp?” Chắc là ở tầng năm. Tầng cao nhất là tầng mười, trên cùng là tầng thượng. Tôi bắt đầu cảm thấy mỏi chân, chúng tôi đã leo đến tầng thứ sáu, Nato vẫn vô cùng ung dung đi theo nhịp bước chân ban đầu. Chả nhẽ cậu ta không mỏi tí nào sao?
“Chính xác thì chúng ta phải đi đâu?” Tôi hỏi dồn, từng hơi thở như bị đứt quãng.
“…” Nato dừng lại. May quá, đến rồi sao? Đúng lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm vì có thể dừng chân thì Nato quay đầu lại nhìn tôi “Hình như nhầm khu nhà rồi”
RẦM
“H…Hả…?” Tôi nói không ra câu. Có thể tôi quá mệt nhưng chủ yếu là vì cái tính đãng trí không thể ngờ của Nato lại xuất hiện rất đúng lúc.
“Xin lỗi, lâu lắm rồi không về đây, học viện cũng thay đổi khá nhiều” Nato nhìn sang hướng khác, có vẻ muốn né tránh ánh mắt sắc như dao cạo của tôi. Trán tôi hơi thấm mồ hôi, vì trời bây giờ hơi nóng, bảo tôi leo sáu tầng cầu thang thì hơi quá đáng.
“V…vậy lại phải xuống à…?” Tôi nản lòng định quay người đi xuống.
“Bay đi” Nato nói cụt ngủn, rồi ngay lập tức anh vươn đôi cánh vững chắc của mình ra.
“Nhưng tôi vẫn chưa thể… Á!!” Tôi đang định giải thích Nato về vấn đề không thể tự điều khiển đôi cánh của mình thì cậu ấy đã nhấc bổng tôi lên rồi lập tức bay lên không trung.
Tôi không kịp hoàn hồn về những gì đang diễn ra nhưng bây giờ thế giới trong con mắt tôi đang chao đảo liên tục, tôi cảm thấy chóng mặt và khuôn mựt đang trở nên tái nhợt. Khủng khiếp quá… Đáng lẽ ra tôi phải làm quen với vấn đề bị bay lên trời thế này rồi mới đúng. Nhớ cái vụ lần đầu gặp Diamond…
Bộp
“Đến rồi” Nato đặt tôi xuống. Tôi tóc rối bù xù, đang chảy cả nước mắt vì sung sướng vì đã chạm tới mặt đất. Thời điểm tôi cảm ơn chúa vì đã cho tôi làm người có chân để đi.
“L…lần sau…Tôi sẽ…cố đi…nên không cần…đến cánh…đâu…!” Tôi vẫn còn đang choáng váng với tình trạng vừa rồi, tái mét lại mà nói với Nato.
“Cố quen đi, sau này cậu cũng phải học cách bay thôi mà” Mặc dù đã nói vậy nhưng Nato vẫn lạnh lùng cân nhắc tôi. Cậu ấy có thật là Nato mà Yusuke đã nhắc đến trong thư không vậy…?
“Đây là nơi của hiệu trưởng. Trước khi nhập học vào đây, cậu phải có sự cho phép của hiệu trưởng đã” Nato chỉ về phía một khu nhà khá nguy nga tráng lệ. Không rõ hiệu trưởng của trường này như thế nào nhưng có con mắt nhìn cái hoành tráng đấy.
Chúng tôi đi vào, tòa nhà này vắng tanh, không một bóng người. Mà cũng phải, chỗ này không dành cho các Tenshi có thể dễ dàng đi vào, đây là nơi thuộc về hiệu trưởng. Tôi hồi hộp không biết hiệu trưởng ra sao, ở học viện Majutsu tôi vẫn chưa có cơ hội gặp hiệu trưởng ở đó.
Két
Cánh cửa của căn phòng sâu bên trong được mở ra. Tôi nín thở nhìn vào bên trong căn phòng. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của hiệu trưởng Tenshi.

 1 

“Vào đi”
Tôi lưỡng lự nhìn Nato. Cậu ấy nhìn tôi khẽ gật đầu, ám chỉ ‘đừng lo’.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi dung mãnh bước vào căn phòng tối tăm. Ngay khi tôi vừa vào thì ánh đèn bật lên và thắp sáng cả căn phòng, tôi nhìn thấy một cái ghế dài ở đằng trước, trên một bậc. Nhìn kĩ hơn, có bóng người nhỏ bé đang ngồi trên đó.
“Cuối cùng cũng gặp lại trò, Kisha Hana”
Người đó đứng dậy và bước ra chỗ ngọn đèn. Lần này tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một cô bé? Tôi kinh ngạc đến mức không biết nơi lời nào.
“Đây không phải lần đầu tiên trò nhìn thấy bộ dạng này của ta, không cần phải thất thần như vậy” Cô bé đó tiến về phía trước, mỉm cười nói.
“A…” Tôi quay người lại nhìn Nato đang đứng gần đó, muốn chắc chắn rằng cô bé này có phải hiệu trưởng Tenshi.
“Hai năm rồi nhỉ, Hana, Nato” Cô bé liếc qua Nato một cái.
Tôi không rõ nên phản ứng như thế nào.
Đó có thật sự là một ‘cô bé’ không?
“Ta là hiệu trưởng Tenshi, ta đã nghe về trò, việc trò bị mất kí ức của hai năm trước”
“À… vâng” Đó không sai chính là hiệu trưởng nơi này. Nhưng mà tại sao cơ thể của Hiêu trưởng lại…?
“Ta đã có cơ thể như thế này từ rất lâu rồi, có thể nói đó là một hình phạt dành cho ta. Trò không cần bận tâm quá đâu” Có vẻ hiểu sự kinh ngạc của tôi, Hiệu trưởng Tenshi giải thích một cách ngắn gọn nhất cho tôi đỡ nghi ngờ.
“Vậy trò đã quay trở về đây với tư cách là người Aki, hay là với tư cách của một Tenshi?” Hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt có chút vô hồn ấy có gì đó làm tôi không thoải mái.
“Là Tenshi ạ…” Tôi trả lời có phần không rõ ràng.
“Là một nửa Tenshi, có thể sẽ phần nào đặc biệt hơn các Tenshi bình thường, nhưng hãy cố gắng theo kịp mọi người ở học viện này nhé” Hiệu trưởng quay lại ghế ngồi “Nói là học viện nhưng thực ra đây là nơi sống dành cho các Tenshi, những gì trò đang nhìn thấy đây không phải là tất cả của nơi này. Có thể nói, thế giới của Tenshi rộng lớn muôn thuở. Nhưng ta chỉ giới hạn học viện trong tầm nhìn này thôi. Khi trò học hỏi tại nơi này, trò sẽ hiểu nhiều hơn nữa về cuộc sống của Tenshi, khám phá nhiều thứ không phải của người thường. Thế giới này không thuộc về trần thế, nó thuộc về chúa trời.”
Hiệu trưởng chống tay lên cằm, nhìn vào một điểm nhất định “Không biết trò đã nghe về câu chuyện này chưa. Ngày xửa ngày xưa, từ rất rất lâu rồi. Có một cuộc chiến bảo vệ chúa trời, những Tenshi chính là chiến binh bảo vệ cho vị tinh anh, còn người Aki là cận vệ cho vị hoàng đế. Họ là đồng minh, tuy nhiên quan điểm khác nhau khiến hai phe chia rẽ và tách ra làm hai mảnh đất. Từ đó, Tenshi và người Aki đã lập ra một hiệp ước, rằng không được xâm phạm lẫn nhau, không được lấn chiếm cùng cấm thị của đối phương, và không được trao bất cứ tình cảm nào cho nhau. Mặc dù đó chỉ là truyền thuyết, nhưng hiệp ước đó là tồn tại. No duy trì bao lâu này giữa học viện Tenshi và học viện Majutsu. Nhưng hai năm trước, mọi thứ thay đổi, hiệp ước được phá vỡ”
“Tại sao?” Câu chuyện lịch sử của hiệu trưởng làm tôi tò mò về nguyên nhân diễn ra giữa hai học viện này.
“Tình yêu” Hiệu trưởng khẽ mỉm cười “Đã có hai người trao tình cảm cho nhau. Tenshi và người Aki đã yêu nhau say đắm”
“Điều đó… Chả phải đã vi phạm hiệp ước hay sao?”
“Đúng vậy, cho nên họ mới phải bị trừng phạt” Hiệu trưởng lại nhìn xuống, ánh mắt lần này có chút gì đó sâu thẳm.
“Đã có chuyện gì xảy ra với hai người họ…?” Tôi cảm thấy tội nghiệp cho mối tình của hai người, yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau, cứ như một bi kịch đã được sắp đặt trước. Tôi bất giác nhớ đến một quá khứ mà mình đã quên mất.
“Theo truyền thống của Tenshi, bất cứ ai yêu người Aki, sẽ bị tan biến khỏi thế giới này” Hiệu trưởng nhắm mắt lại “Nhưng vì đó là người học trò ta yêu quý, cho nên ta đã kéo dài thời gian cho trò đó một cơ hội để rời bỏ với người con trai Aki kia. Nhưng trò ấy lại từ chối cơ hội ta cho và đã bảo ta hãy xử lí theo luật lệ của Tenshi. Không còn cách nào khác, ta đã để treo trường hợp đó, vào một thời gian nhất định, Tenshi ấy sẽ tan biến theo điều luật đã được ban”
“…” Tôi không biết nói gì trước cái kết bi thảm đó.
“Tenshi đó nói…”

“Hiệu trưởng, tôi biết làm thế này là không đúng, không công bằng… Nhưng chí ít hãy để đứa bé này được chào đời. Một sinh mạng không làm gì nên tội cả, nếu trách thì trách một người mẹ quá vô trách nhiệm. Nhưng tôi không hối hận vì đã yêu anh ấy, tạo một mối liên kết với anh ấy. Đứa bé này sẽ sinh ra, đó là sợi dây duy nhất gắn kết chúng tôi lại, kể cả khi tôi có biến mất khỏi cõi đời này”
“Trò chắc chứ? Đáng lẽ ra trò nên nghe theo lời ta nói là rời xa con người đó”
“Hiệu trưởng, là một Tenshi, nhưng tôi cũng có tình cảm như một con người. Anh ấy sẽ là người sống phần đời còn lại của tôi, cùng với đứa bé này. Nhất định, đứa bé sẽ trưởng thành và có một tương lai phía trước. Nhất định, nó sẽ gặp nhiều người, sẽ đem lòng yêu ai đó, và sẽ lập gia đình nữa…”

“Vậy là cô ấy đã mang trong mình đứa con với người con trai đó” Tôi có phần nhẹ nhõm trước điều này, nhưng để có một gia đình sum vầy lại là điều không thể xảy ra.
“Người đó trốn ra ngoài học viện Tenshi, tất nhiên hiệu trưởng Majutsu không để yên chuyện này, với sự giúp đỡ của người con trai đó, cô ấy trốn thoát và đã sống một cuộc sống như người thường. Nhưng thời gian chỉ có hạn, vào thời điểm nhất định, Tenshi ấy sẽ tan biến”
“Nếu vậy, người con trai kia như thế nào rồi? Cả đứa con đó nữa?”
“Đứa con đó…” Đến đây, hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn tôi “Ta chỉ biết được đến đây thôi. Nato, còn lại nhờ trò hướng dẫn Kisha cách sống ở học viện này nhé”
“Vâng” Nato trả lời, rồi đến gần tôi “Đi nào”
“Ơ?” Tôi còn chưa nghe hết câu chuyện mà…

Chúng tôi lại đi dọc hành lang dài tăm tắp, chỗ này có vẻ bay là chính nên không ai chú ý đến việc đi như vầy rất mỏi chân. Tôi thở dài ngao ngán, xong nhìn Nato.
“Nato, cậu biết về câu chuyện vừa nãy của Hiệu trưởng không? Chuyện đó thật sự đã xảy ra hả?”
“Ừ” Lại là một câu trả lời làm người ta ức chế.
“Nếu nó có thật, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo không?”
“Đến rồi, kí túc xá” Nato dừng lại nơi được gọi là kí túc xá, hay đúng hơn là một tòa nhà trung cư (hiện đại hơn so với bên ngoài nhìn vào).
“Wow, tuyệt vời thật” Mắt tôi sáng ngời ngẩng cao nhất có thể để nhìn thấy trên cùng của tòa nhà.
“Vậy, cậu thay quần áo rồi xuống sân, tôi sẽ chờ ở đó”
“Ủa? Phải thay đồ hả?”
“Nếu cậu mặc đồng phục Majutsu ở đây, sẽ nhiều người dòm ngó” Nato vừa nói vừa nhìn vào bộ đồng phục tôi đang mặc, nghe xong tôi cũng gật đầu đồng ý.
“Cậu ở phòng 804, tầng 8. Chìa khóa đây”
“Đi cùng luôn đi, nhỡ tôi lạc trong đó thì sao?” Tôi nói một câu nửa đùa nửa thật.
“Cậu sẽ không bị lạc đâu. Với cả, nơi này con trai không được vào” Nato chỉ một tấm biển gắn trên cửa tự động ‘Ký túc xá nữ’
“A… Hả?? Cả một cái tòa cao tầng này là ký túc xá nữ thôi á? Vậy ký túc xá nam cũng là một tòa nhà khác giống thế này?” Tôi che mồm, mở to mắt hết cỡ.
“Ừ, đại loại vậy” Nato trả lời cụt ngủn xong rồi quay đi, tôi ngơ ngác nhìn cậu đi xa dần cho đến khi không còn thấy bóng cậu ấy nữa. Ôi trời, chắc hẳn cậu ta đã quá quen với cuộc sống ở đây nên mới thản nhiên như vậy, tôi thì không hiểu cái thế giới Tenshi này còn hiện đại tới mức nào nữa.
Cạch
Cái thang máy to đùng được mở ra, tôi bấm tầng 8 như Nato bảo.
Đến nơi, tôi thấy một tầng dài vô tận với trăm số phòng (chắc thế). Tôi tìm phòng 804, vì phòng đó ngay đầu nên khá dễ tìm. Tôi ngó nghiêng hết chỗ này sang chỗ khác để chắc chắn rằng mình không nhầm phòng. Ở mỗi cửa phòng đểu được lắp thiết bị chống trộm và máy camera ghi âm. Hoành tráng quá…
Tôi gõ vài lần cửa, muốn chắc chắn rằng phòng này không có ai khi tôi mở cửa bước vào. Có vẻ im lặng, tôi hít một hơi thật sâu rồi quyết định ngó vào phòng.
“Không khác gì đang sống ở chung cư vậy” Tôi trầm trồ vài lần khi nhìn xung quanh căn phòng. Khác so với những căn hộ bình thường khác, trong căn phòng đã được chuẩn bị mọi thứ đồ tiện nghi, ngoài phòng khách có một cái ti vi màn hình phẳng, cũng đã được trải thảm êm nên không cần phải đi dép trong nhà, cửa sổ rộng thoáng với rèm trắng, đệm ngồi nhồi bông, giường cũng ấm áp, nhà tắm thì có bồn và vòi hoa sen được ngăn bởi cửa kính để chống nước bắn ra ngoài. Ở đây còn có cái điều khiển nhiệt độ trong nhà nữa, tôi có nghe về kiểu này ở bên Tây, họ không cần dùng điều hòa khi trời nóng vì trong nhà có sẵn thiết bị nhiệt độ làm lạnh cho cả không gian nhà đều mát mẻ. Tôi chhuwa từng dùng kiểu này bao giờ, nhưng bây giờ khi nóng hay lạnh đều không lo gì nữa rồi.
“Chà chà” Nhưng kì lạ thật, nếu trước đó không có ai ở đây thì sao căn phòng này vẫn giữ được vẻ mới tinh và sạch sẽ vậy? Tôi không nghĩ Nato nói trước với hiệu trưởng việc tôi đến đây. Tôi thử chạm vào một số đồ vật, không dính một hạt bụi nào.
Bắt đầu cuộc sống nơi dành cho Tenshi này, không biết sẽ có những chuyện gì xảy ra đây.
“À, phải thay quần áo nhanh thôi, Nato đang chờ mình” Tôi nhớ ra lời dặn của Nato khi nãy, nên lập tức vào phòng ngủ, có một cái tủ đồ quần áo ở đó.
Cạch
“Wow, không tin nổi!” Tôi ngạc nhiên nhìn vào cái tủ ngay khi mở nó ra. Trong đó có rất nhiều bộ quần áo, những bộ quần áo lại khá đẹp mắt, đúng gu của tôi. Tôi tự hỏi ai đã chuẩn bị những bộ quần áo như thế này?
Tôi tìm một bộ phù hợp nhất để đi ra ngoài, rồi ướm thử nó lên mình.
“Vừa ý mình đấy!” Vừa xoay vài vòng vừa ngắm mình trong gương, đó là một cái áo dài qua hông và thoải mái với loại vải cotton, một cái quần bò ngố đến đầu gối. Vì đây là lần đầu tiên sống ở một nơi như thế này nên tôi sẽ chọn một bộ giản dị nhất có thể để đi ra ngoài, sẽ không ai chú ý đến một người như thế. Dù sao bộ này cũng rất đẹp, cũng vừa size tôi nữa. Ai đã chuẩn bị? Hay là những cái này đều có sẵn từ trước ở đây của người chủ cũ?
Nói chung, những thắc mắc này tôi sẽ hỏi Nato sau, bây giờ phải ra chỗ hẹn đã.
Cạch
“Ơ”
Sau khi tôi vừa khóa cửa lại để đi ra ngoài thì một tiếng nói bất ngờ xuất hiện. Một cô gái có le trạc tuổi tôi đang ở ngoài cửa phòng bên cạnh.
“Trước giờ làm gì có ai ở phòng đó đâu nhỉ? Cậu mới chuyển đến à?” Cô gái đó hỏi.
“À, vâng… Tôi mới chuyển đến học viện này…” Tôi cúi chào, lịch sự giới thiệu bản thân “Tôi tên là Kisha Hana, phòng 804, rất vui được làm quen với cậu”
“Vậy là tôi có hàng xóm bên phải rồi” Cô gái ấy mỉm cười thân thiện “Tôi là Anna. Cậu định đi đâu à?”
“Ừ, Nato hẹn tôi ở ngoài”
“Nato? Matoka Nato?”
“Ừ?” Sau khi nói ra tên của Nato, Anna king ngạc “Cậu ấy đã trở về thật sao? Hai năm rồi nhỉ? Bọn con gái sẽ cuồng nhiệt lần nữa đây”
“Ha ha” Không lạ khi chuyện đó xảy ra.
“Nghe nói cậu ấy được giao nhiệm vụ gì đó liên quan đến người Aki nên được cử vào học viện Majutsu và ở đó suốt mấy năm trời, hình như kéo dài tận 7 năm. Tất nhiên trong khoảng thời gian đó, cậu ấy thỉnh thoảng cũng quay về đây báo cáo gì đó cho hiệu trưởng. Nhưng đợt vừa rồi, mặc dù nhiệm vụ đối với học viện Majutsu đã kết thúc, Nato đã không còn quay trở về đây cho đến tận ngày hôm nay” Anna để tay vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ.
“Tôi nghe nói Nato ở học viện Majutsu trên cái mác là người Aki để học ở đó”
“Ừ, có lẽ vậy, thật ra tôi cũng không rõ đầu đuôi ra sao nữa. Nhưng giờ Nato đã trở về rồi, cậu ấy sẽ cứu nơi này và xua tan đi hắc khí” Anna phấn khởi rồi chào tôi, quay về phòng của mình.
Tôi cũng ra khỏi chung cư đó rồi chạy đến chỗ hẹn với Nato.
Một cái sân để mọi người có thể luyện tập thể thao. Tenshi à cũng có mấy kiểu này cơ đấy. Một sân dành cho đá bóng, sân dành cho bóng rổ, cầu lông, tennis, bóng chuyền, bầu dục, gôn, cổ động,… Là một cái sân vĩ đại.
“Nato!” Tôi vẫy gọi Nato từ xa, cậu ấy đang đứng gần cái máy bán nước tự động.
Nghe thấy tôi gọi, cậu ấy quay lại nhìn tôi.
“Xin lỗi vì đã đến hơi trễ” Tôi tới gần và cúi vài lần tạ lỗi.
“Không sao. Hôm nay tập luôn thôi” Nato nhấp một ngụm trà lon đã mua ở máy bán tự động bên cạnh.
“Tập gì cơ?” Tôi chớp chớp đôi mắt”

 2 

“Á á á”
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp nơi. Khuôn mặt tái mét khi nhìn xuống mảnh đất Tenshi tuyệt đẹp đang nhỏ dần.
“K…không thể…!” Tôi bám vào cái trụ gần đó.
“Quen rồi sẽ không sợ” Nato đứng đằng sau tôi, cảm giác như cậu ta đang đứng trên mặt đất chứ không phải là ở một nơi cao như thế này.
“Tại sao một học viện Tenshi lại có những thứ giúp người ta bay chứ?” Tôi sợ sệt nhưng vẫn đủ tỉnh táo để hỏi.
“Sân này được dựng lên để giúp những Tenshi bay nhanh hơn, tập điều chỉnh tốc độ bay của mình. Học viện có một trò chơi về bóng ném trên trời. Những thành viên trong đội sẽ dùng nơi này để tập luyện. Nhưng vì bây giờ hắc khí khá mạnh nên ít người ra sân để tập. Đây là cơ hội để cậu tập bay đấy, sẽ không ai nhìn đâu” Nato giải thích khá chi tiết, nhưng mà…
“Đó không phải là vấn đề!!” Tôi toát hết cả mồ hôi, xanh mặt, giọng nói giờ lí nhí.
“Cậu hãy nhảy xuống” Nato yêu cầu.

Cậu ta đề nghị với vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Tôi không biết phản ứng ra sao khi nghe xong câu nói đó, cứ như một cơn bão lớn vừa đổ xuống vậy.
“Hả??” Tôi sửng sốt hết nhìn Nato rồi lại nhìn xuống dưới.

Độ cao của chỗ này so với mặt đất là không phải đùa đâu. Chết đấy, trật chân cái là chết thật đấy. Nghiêm túc sao, nếu tôi nhìn vẻ mặt của Nato bây giờ thì đó là nghiêm túc thật rồi. Tôi không hiểu Tenshi có đầu óc như thế nào mà lại để người mới chưa kiểm soát được gì tập bay bằng cách này.
"À, Nato, thật ra... bụng tôi hơi..." tôi tái mét, khom người lại ôm cái bụng. Không phải là một cái cớ để trốn nhưng bụng tôi đang sôi sùng sục lên vì tình huống này đây.
"Hana, có lẽ nào cậu..." Nato làm nét nghiêm trọng nhìn tôi làm tôi phải nín thở, nuốt ực một cái.
"...ngày 'đèn đỏ' hả?"
BỐP

Thế quái nào mà tôi phải dùng cái lí do 'riêng tư' đó để thoát khỏi chuyện liên quan đến mạng sống này chứ. Nhưng khi nhìn cái khuôn mặt ngây thơ 'vô số tội' đó của Nato, tôi đoán cậu ấy không cố tình 'giết' tôi hay gì đâu, chỉ là cậu ấy không biết cách dạy người khác. Cũng phải thôi, tôi đoán hầu như các Tenshi đều coi bay là một bản năng vốn có từ khi sinh ra, đâu cần phải khổ sở tập luyện. Nhưng tôi thì khác, bản chất tôi không hoàn toàn là một Tenshi, nói đúng hơn, không phải là một Tenshi thuần chủng. Khi tôi nhìn Nato, đồng thời cũng là mọi người ở đây, họ toát ra một tia sáng khó tả, đối lập hẳn so với người Aki với đôi mắt âm u đó. Nghĩ đến đây, tôi khẽ chạm vào một bên mắt của mình, nó luôn làm tôi khổ sở từ xưa tới giờ.
"Không phải à?"
"Tất nhiên là không phải rồi!!!" Đến đây rồi mà cậu ấy vẫn nghĩ vì lí do đó sao? Mà thay vì chuyện đấy, sao cậu không thử nghĩ một người bình thường như tôi nếu nhảy xuống đây thì sẽ như thế nào?
"Tôi nghĩ cách này còn quá sớm cho cậu?"
Tất nhiên rồi!! Phải mất bao nhiêu năm để cậu nhận ra điều rất hiển nhiên đó!?
"Này Nato, nói là dạy bay, nhưng cậu có chắc biết cách không vậy? Ngoài việc bảo tớ giang cánh ra và bay?" Tôi khoanh tay trước ngực, thở phào một cái.
"Hm..."
"..."
"Xuống dưới cái đã"
Đánh trống lảng à...

Chúng tôi hạ cánh một cách ngoạn mục bằng đôi cánh của Nato, và tôi lại được một phen hú hồn. Sau khi ổn định tinh thần, tôi theo Nato đến lớp học.
Sao lại đến lớp để học bay?
Bước vào một phòng học tầng 2, lớp cơ bản cấp 1.
"Từ giờ cậu sẽ học lớp này"
Ra là cậu bỏ cuộc dạy bay à!??
Bó tay với Nato, tôi đành ngó vào trong lớp học đó. Không nhiều người ở trong vì vẫn chưa đến giờ học. Nhưng nhìn một cái lớp học hiện đại như thế này, tôi thực sự muốn vào học thử một lần cho biết thời đại tiên tiến.
"Thế, Nato, cậu học ở đâu?" Tôi hỏi.
"Tôi qua các lớp rồi nên thường hay làm vài việc vặt cho hiệu trưởng"
"Cậu... qua các lớp sao...?" Cậu ta là loại Tenshi nào vậy? Đã qua các lớp tức là... "Cậu thuộc loại..."
"Tôi là Tenshi Sp"
Tenshi Sp!? Nato từng giải thích rằng đó là Tenshi cấp cao nhất, là kiểu Tenshi đặc biệt. Chẳng lẽ Nato thuộc loại đó?
"Sắp vào lớp rồi, tôi đến nói chuyện với giáo sư về chuyện này cho" Nato lại chỉ ăn nói chả rõ đầu rõ đuôi, quay đi đầy lạnh lùng.
"Ơ... nhưng..." Tôi bối rối không biết nên nói gì, vì quả nhiên chỗ này quá lạ lẫm khiến tôi chưa quen một thứ gì cả. Nato đi mất thì tôi sẽ chỉ còn một mình.
"..." Cậu ấy đã dừng bước chờ tôi nói tiếp nhưng tôi lại im bặt.
Nên nói gì đây, chả nhẽ chả việc gì mà lại bắt cậu ấy hộ tống cả ngày à?
"K...không có gì cả. Đi đi" Tôi gượng gạo cười rồi định quay vào lớp.
Haiz, mình đang làm gì vậy?
Soạt
Một cái chạm nhẹ nhàng khi tôi vừa bước đi, có thể nói, đó là một cái xoa đầu.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ đến đây khi lớp hết tiết" Giọng nói của Nato thì thầm bên tai tôi, khiến tai tôi nóng ran lên, và lây ra cả mặt nữa. Nóng bừng, tôi chỉ cúi đầu xuống mà không thể đối diện với cậu ấy.
"Vậy nhé"
Tiếng bước chân của Nato ngày một xa dần, lúc đó, tôi mới dám ngó đầu lại nhìn. Cậu ấy đi rồi, đáng lẽ ra tôi nên nói gì đó... Nhưng vì cậu ấy sẽ trở lại, cho nên tôi sẽ cố gắng với lớp học Tenshi đầu tiên của mình.

"Chắc hẳn em là Kisha Hana, Tenshi mới chuyển đến mà Nato trực tiếp xin phép?" Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt phúc hậu cùng nụ cười hiền từ nói với tôi. Tôi gật đầu một cái.
"Hẳn em rất đặc biệt khi được một Tenshi sp chỉ định" Người đó nói tiếp, vẫn với nụ cười ấy.
"Cũng không hẳn..." Tôi không thể nói lí do thật là tôi là người Aki cho ai biết, vì Tenshi và người Aki có một mối thù truyền kiếp, mặc dù thỏa hiệp đã chấm dứt nhưng không thể xóa bỏ mối truyền kiếp đó.
"Em... dạo gần đây mới biết mình là Tenshi nên..." Đành nói giảm nói tránh sự thật thôi.
"Hả? Sao lại như vậy?" Người phụ nữ ngạc nhiên.
"Có thể nói em không hẳn giống như các Tenshi khác, em được con người nuôi dạy cho nên chả biết gì về nơi này cả" Không sai nhưng phân nửa là giấu đi 'một vài phần" liên quan.
"Ôi, tại sao một Tenshi lại do tay con người nuôi nấng cơ chứ?" Người phụ nữ che mồm tỏ ra kinh ngạc lắm.
"Thì..." Không biết nên chém ra sao nữa.
"Không sao đâu, vì em đac đến được đây hẳn vất vả lắm. Chắc Nato đã phát hiện ra em và đưa đến đây. Ta là giáo sư của lớp học này. Em có thể trông cậy vào ta"
Ra đó là một giáo sư. Khi tôi đang ngồi đại vào một chỗ nào đó trong lớp thì người này vào đột ngột hỏi tôi làm tôi luống cuống không biết phải ra sao.
Lớp học bắt đầu. Mọi người ngồi vào chỗ của mình. Tôi ngồi đại ở đây mà không ai đến và nói đây là chỗ của họ nên tôi nghĩ được phép ngồi mọi chỗ mình thích. Vài người nhìn tôi lạ lẫm, vài người không để ý đến việc tôi là người mới.
"Cậu hẳn là Tenshi mới vào nghề mà mọi người đồn đại"
Thông tin ở đây cũng lan nhanh như một cái chợ vỡ.
Tôi mỉm cười cho qua câu nói đó của người bên cạnh.
"Kì lạ thật đó, tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện Tenshi không biết bay" Người đó khúc khích cười.
Tên khốn, mày dám nói gì? Lăng mạ ta hả? Chắc mày thích bị giết bởi một người Aki lắm nhỉ?
"Mà... đôi mắt của cậu, có gì đó..." Người đó cứ nhìn chằm chặp cặp mắt kì lạ của tôi. Chết thật, đó là đặc điểm nhận biết người Aki, đáng lẽ ra Nato phải lường trước việc này rồi đưa cho mình kính áp tròng hay cái j đó tương tự để che giấu về thân phận người Aki này chứ!
"Sao lại có màu mắt này nhỉ?"
"Đâu, cho tôi xem nào"
"Người mới có gì đó lập dị lắm..."
Ôi không, sẽ bị lộ tẩy mất... sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống mất.
"Mọi người có thể đừng bắt nạt cậu ấy được không?"
Trong cái không khí nhốn nháo và nghẹn thở này, tôi nghe thấy một giọng nói cứu rỗi.
"Cậu ấy là người mới đến nên mọi người đừng làm khó chứ. Các cậu sẽ làm người ta không dám sống ở đây nữa đấy" Một cô gái xuất hiện trong đám đông. Người này là....
"Anna"
"Chào hàng xóm!" Cô ấy tươi cười ngay khi tôi gọi tên.
Mọi người chỉ rì rầm một lúc rồi giải tán luôn, ngồi nghiêm chỉnh về chỗ của mình.
"Chúng ta sẽ dành thời gian nói chuyện với nhau sau, bây giờ không tiện lắm" Anna thì thầm với tôi rồi nháy mắt một cái trước khi đi về chỗ của mình. Nhìn thấy giáo sư đang đứng đờ đẫn ở trên kia, tôi nhận ra mình đang ở trong lớp học, và có lẽ mọi người cũng vừa mới nhận ra điều đó. Ai ai cũng cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt sắc như dao của giáo sư. Đúng là thảm hại mà, mới buổi đầu tiên mà đã.

The class is over, please go back to your room before it went dark.
(Lớp học đã kết thúc, hãy quay trở về phòng của mình trước khi trời tối)

Lời dặn dò kết thúc buổi học vừa vang lên. Mọi người thu dọn đồ của mình ra về. Rốt cuộc cả ngày hôm nay tôi chả hiểu mình đang học về cái gì, giáo sư có vẻ vẫn không bỏ qua chuyện mọi người lờ đi sự hiện diện của bà trong lớp nên thay vì dạy học, bà giảng đạo về vấn đề gì đó chả liên quan để tra tấn lỗ tai của cả lớp. Ra là hành xử không khác gì giáo viên bình thường là mấy, có chút thoải mái vì điều đó.
"Cậu không định về sao, Hana?"
"A..." Tôi thấy Anna đang đứng trước cửa, nghiêng cái đầu tinh nghịch.
"Cậu nên về kí túc xá, về đêm hắc khí sẽ lan nhanh hơn và gây nhiều chất độc trong cơ thể Tenshi"
Mặc dù hồi ở học viện Majutsu thì tôi hít đống khí rồi.
"Không sao đâu Anna, trời còn lâu mới tối mà" Tôi vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ừ, vậy tôi về phòng đây. Cậu biết nhà ăn ở đâu rồi phải không? Đến giờ mọi người sẽ ra đó ăn tối" Anna vẫy tay chào tôi và ra kí hiệu hẹn gặp lại, song biến mất hút đằng sau cánh cửa, cứ như là một cơn gió vậy.
Tôi lại nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã tẩm.một màu hồng ánh lên chút đỏ dịu dàng, hóa ra ở nơi đây cũng có hoàng hôn, giống như những nơi khác, cảm giác chỉ có bầu trời là sẽ không bao giờ thay đổi theo thời gian.
Tôi lại bắt đầu hoài niệm, mặc dù bản thân chả nhớ về quá khứ là mấy, nhưng không hiểu sao lòng tôi thắt chặt.
"Cậu vẫn ở đây à?" Mặc dù không ngoái đầu lại nhưng tôi biết đó là Nato.
"Cậu bảo sẽ quay lại mà" Tôi không quay đầu.
"Nhưng giờ này tôi không xuất hiện thì cậu phải tự về chứ"
"Làm như vậy sao được, vì..." Tôi hướng nhìn vào nơi Nato đang đứng, mỉm cười "Cậu nhất định sẽ trở lại"
Nato khẽ phản ứng, cậu hơi nhíu mày.
Tôi đã nghĩ Nato lạnh lùng hơn nhiều so với những gì Yusuke miêu tả trong thư. Nói đúng hơn, thờ ơ nữa. Thế nhưng...

Hãy tin cậu ấy, Nato là người em có thể dựa vào.

...
Có một điều tôi phải giải quyết. Một thứ Yusuke đã để lại, tôi sẽ là người chấm dứt nó.
"Chúng ta đi về thôi" Tôi đứng dậy, đi về phía cánh cửa "Nato?"
Cậu ấy không di chuyển gì cả, tôi định sờ vào trán cậu xem có ổn không.
Bốp
Một cái gạt tay khiến tôi bất ngờ. Cậu ấy ngay lập tức gạt tay tôi ra khi tôi chuẩn bị chạm vào. Nato hơi cúi xuống, bị mái tóc che đi nên tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt cậu lúc này.
"Quả nhiên..." Nato đang nói gì đó, song cậu ấy lập tức ngẩng đầu, hơi mỉm cười "quả nhiên quá khó..."
Quá khó ư...?
Nato nói xong rồi lại quay trở về với vẻ lạnh lùng và thờ ơ ban đầu vốn có "Cậu không biết nhà ăn ở đâu nhỉ? Để tôi chỉ cho cậu" Nhưng tôi muốn quan sát Nato nhiều hơn nữa.
"Nato..." Tôi không biết nên làm gì trước phản ứng đó. Tôi nhớ lại những dòng chữ trong bức thư từ Yusuke. Tôi có thể làm được, một thứ mà Nato đã luôn hối hận và sâu kín trong tim, cậu không thể để nó đi. Tôi phải giúp cậu ấy. Không, không chỉ cậu ấy.
Quả nhiên quá xa, dù tôi đã luôn điều tra, truy tìm manh mối, những mảnh ghép trong quá khứ, đâu đâu cũng xuất hiện cái tên Matoka Nato, tôi đã luôn tìm kiếm. Giờ cậu ấy đang ở ngay trước mặt mình nhưng thực chất lại quá xa.
Nato, cậu đã luôn phải chịu đựng gì đó, và bằng cách nào đó, cậu kìm nén và phong ấn nó lại. Tôi sẽ giúp cậu, giải phóng nó ra.
Vì tôi không phải là người của quá khứ nữa, chính bởi vì tôi là Hana, nên tôi biết mình phải làm gì.

Xì xào
"Nato đó, thật tuyệt vời"
"Anh ấy ngầu quá, sau hai năm không có tung tích gì của anh, nhìn anh ra dáng đàn ông hơn hẳn"
"Nato lúc nào chả thu hút ánh nhìn xung quanh"

Nói thì hào hùng nghĩa khí vậy thôi nhưng thực ra khi nhìn những ánh mắt soi mói ở nhà ăn, tôi không chịu nổi.
Tại sao tôi luôn phải chịu cảnh này?
"Việc cậu quay trở lại đáng bận tâm vậy sao?" Tôi nói chiều theo không khí.
"Tôi cũng không rõ"
"Việc cậu không rõ lí do tại sao còn đáng bận tâm hơn ấy" Tôi chả biết nên nói cậu ấy chậm hiểu hay là một tên ngốc nữa.

"Nói chuyện chút đi" Tôi đề nghị.

Chúng tôi đi quanh mấy hành lang trong học viện, vì Tenshi khá nhạy cảm với hắc khí nên tránh tiếp xúc bên ngoài vào ban đêm, đó là lúc hắc khí mạnh nhất. Tôi tự hỏi tại sao tôi không nhạy cảm tới mức đó khi ở học viện Tenshi nhỉ?
"Cứ ngỡ như những chuyện này không có thật, và bây giờ tôi lại không thể quay trở về cuộc sống của mình" Tôi vươn người ra, liếc nhìn Nato. Cậu ấy vẫn chỉ sánh bước cùng tôi đi dọc qua những bức tường cổ kính của học viện.
Chúng tôi lại im lặng như thế. Tôi tự hỏi hồi đó Nato như thế nào khi lần đầu ta gặp nhau. Bây giờ cậu ấy đã có những cảm xúc khác, mặc dù với tôi thì không thể rõ được nhưng với Nato, và những người khác, hai năm trôi qua quả rất khó khăn.

Màn đêm đang nuốt chửng từng khoảnh khắc hiện tại, những tia sáng của ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, rọi vào bóng tối sâu thẳm trong học viện. Dưới ánh sáng đó, Nato toát ra một vẻ đẹp kì lạ.
"Không hiểu sao tôi rất thích trời tối, khi nhìn lên mặt trăng, tôi thấy vô cùng an tâm" Tôi tự nhiên nói ra điều không liên quan là mấy "nhưng... khi tôi nhìn mặt trời, nó làm tôi ấm áp rất nhiều. Tôi luôn cảm thấy lạ, tại sao mình có cái cảm giác này"
"Có lẽ..." Nato nhìn tôi, khuôn mặt cậu ấy vẫn trầm như thế "vì cậu cũng yêu mặt trời" Lúc này, ánh mắt của cậu ấy sáng ngời lên.
"Cậu nghĩ vậy sao?" Tôi khẽ đồng tình, rồi dừng bước, hướng ra ngoài cửa sổ "Yusuke có Aki Sun đúng không?"
"Ừ"
"Này, cậu có biết tại sao mặt trăng và mặt trời khác nhau không?"
"Không thể chạm vào nhau?"
Tôi quay lại nhìn Nato đang ở phía sau, rồi tựa lên khung cửa sổ "Mặt trăng, không phải lúc nào ta cũng được nhìn thấy trọn vẹn đâu, nhưng luôn cố gắng tỏa sáng bầu trời đêm tối nhất có thể. Nhưng mặt trời lại khác, một bầu trời sáng nhưng mặt trời sẽ còn nổi bật hơn nữa trên bầu trời đó. Nghe thì có vẻ mặt trời tỏa sáng lắm, nhưng thực chất nó không tỏa sáng nhiều như vậy, bình minh lên là lúc nó xuất hiện, nhưng rồi cũng sẽ biến mất, ta thậm chí còn không nhận ra vì bầu trời có lẽ quá sáng với nó. Che giấu mình, không muốn để ai ngước lên nhìn"
"Nó khác nhau vậy sao?" Nato cũng nhìn về hướng ánh trăng kia.
"Ừm, cho nên chúng không thể..."
"Dù vậy" Nato chống tay lên thành cửa sổ "Chúng sẽ chạm tới nhau ở hoàng hôn"
"Hả"
"Cả mặt trăng lẫn mặt trời, đều có mối liên kết chặt chẽ. Hoàng hôn là lúc chúng gặp nhau"
"Hoàng hôn..."
Tôi lúc nào cũng nhận được một cảm xúc mạnh mẽ vào thời điểm hoàng hôn buông xuống.
"Cho nên hôm đó, cậu mới xuất hiện vào hoàng hôn?" Tôi bỗng nhớ ra cái lần đầu tiên gặp Nato, lúc đó tôi đang dần nhớ ra cái cảm xúc mà tôi từng có với Yusuke, cậu ấy đã xuất hiện. Một gương mặt đượm buồn nhưng lại mỉm cười thật dịu dàng.
"Tôi đã có cảm giác rằng, sẽ gặp một người ở đó"
"Một người?" Giọng Nato trầm xuống và tôi tự hỏi tại sao ánh mắt cậu trông thật sầu.
"Tôi nghĩ nhất định cậu sẽ ở đó" Nato chăm chú nhìn tôi, dưới ánh trăng huyền ảo qua ô cửa sổ, tôi thấy mọi thứ đang tĩnh lặng cho chúng tôi nói chuyện. Tôi bỗng cảm thấy ngượng khi đối diện với Nato.
"Trong hai năm đó, cậu đã đi đâu vậy?" Tôi chuyển sang chủ đề khác một cách khéo léo.
"Điều tra vài thứ"
Đáng lẽ ra tôi nên biết cậu ta sẽ trả lời cụt ngủn và khó hiểu như vậy mà. Tôi nhớ ra anh Tanagi có đưa cho Nato tập tài liệu gì đó, chắc là liên quan đến công việc điều tra của cậu. Hẳn là họ đã bàn với nhau từ trước.
"Thật ra bây giờ mọi thứ đối với tôi quá lạ lẫm. Thành ra tôi chả hiểu gì mà cũng chả buồn hỏi nữa. Mọi thứ cứ như một mớ hỗn độn như vậy đó" Tôi thở dài đầy chán nản "Cậu chẳng nói gì cho tôi biết cả, tôi đoán trước đây cậu luôn như vậy"
"..." Nghe xong, Nato quay đi, lúc nào cũng vậy, cái vẻ lảng tránh đó.
"Nhưng tôi nghĩ, trước đây..." Tôi tiến lại gần Nato, khẽ đưa tay lên chạm vào má cậu, khiến Nato hơi sững người lại "trước đây, ánh mắt cậu sáng hơn thế này"
Nato nhíu mày lại, tôi nhìn lên gương mặt đầy nỗi đau nhưng nó đã không còn có thể biểu hiện ra được nữa.
"Tôi vẫn vậy thôi" Cậu ấy lập tức tránh đi, khỏi bàn tay của tôi. Rồi đi xa dần.
"Đừng có lảng tránh nữa. Điều đó chỉ làm cậu đau thêm thôi" Tôi thì thầm, nhìn theo bóng người lẻ loi đó.

 3 

"Haizz" Tôi vươn người ra, co giãn tất cả các cơ xương, rồi nằm uỵch lên giường.
Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.
Không biết điều tôi nói có làm Nato bận tâm quá nhiều?
Tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mà không thể làm được gì.
"Yusuke đã đoán trước điều này sao...?"

Hana, tôi biết chuyện gì đến cũng sẽ đến, trốn tránh không có tác dụng gì cả. Vậy nên nhất định sẽ có một ngày mọi người cần em, không phải vì cái gì khác mà họ cần em vì chính họ. Em là người duy nhất có thể cứu rỗi mọi người.
Nato có một quá khứ mà cậu ấy luôn khóa kín trong lòng. Nhưng rốt cuộc tôi đã chẳng thể làm được gì cho cậu ấy.

Một quá khứ được chôn vùi trong cõi tâm, Yusuke hẳn đã luôn nghĩ đến người khác, thay vì số mệnh của bản thân.
"A, đúng rồi!"
Tôi chợt nhớ ra cái điện thoại mà mình đã 'mượn' trong hốc bàn của Yusuke. Ngay khi nhận ra điều đó, tôi lấy bộ đồng phục Majutsu treo trong tủ ra rồi tìm tòi quanh cái túi áo. May mà nó còn ở đó, một cái điện thoại bình thường nhưng tôi đoán là của Yusuke.
"Tít...t..." Bật nguồn lên nhưng máy lại sập luôn. Chắc hết pin rồi.
"Làm gì có sạc điện thoại..." Tôi chán nản, mất bao nhiêu khó khăn để lấy được cái điện thoại mà nó lại bị sập nguồn. Nhớ cảnh tôi đã bị thương như thế nào khi cố gắng lôi cái điện thoại ra khỏi ngăn bàn (mặc dù đã được chữa lành), tôi lập tức quyết tâm đi vài chuyến xung quanh căn phòng này để tìm cho ra cái sạc điện thoại. Một nơi hiện đại như này thì chắc cũng phải tìm ra một thiết bị nào đó thôi. Tôi khá tự tin về điều đó.

Một tiếng sau
Và tôi đã không tìm được! Thế quái nào mọi thứ đều được chuẩn bị tươm tất, trong khi một cái sạc lại không có? Rõ ràng có nhiều chỗ cắm điện thế này cơ mà.
Liệu ở đây có nơi buôn bán không nhỉ? Hay tạp hóa gì đó tương tự.
Nghĩ vậy, tôi ra khỏi kí túc xá, trời đã sẩm tối. Nghe theo lời dặn của Nato là không được đi ra ngoài quá giờ nghiêm. Tôi quyết định đi tìm một cửa hàng thật nhanh rồi về trước khi chuông điểm giờ nghiêm đến.
Đây không hẳn là một học viện, chỗ này chỉ giới hạn trong một khu vực để cho các tenshi rèn luyện và học tập. Đi sâu hơn nữa chắc đó là một thành phố nơi Tenshi cư trú. Hiệu trưởng đã giải thích cho tôi như vậy. Nhưng không rõ liệu điều đó có thật, cả ngày hôm nay tôi không có thời gian để tham quan và tìm tòi nhiều địa điểm.
Tôi đi qua các dãy nhà của học viện.
Trời càng ngày càng tối và mọi thứ đang chuẩn bị biến mất đằng sau màn đêm, có vẻ nơi này không bật đèn lên nên vào buổi tối, chỗ này sẽ vô cùng hoang vu. Mọi người cũng không ai ra ngoài vì giờ nghiêm sắp đến gần.

Reng reng reng
Giờ nghiêm đã bắt đầu, xin mời các Tenshi về phòng kí túc xá của mình.

Giờ nghiêm đã tiến hành rồi, mà tôi vẫn chưa tìm thấy cửa hàng nào quanh đây. Trời cũng đã tối hơn nên tôi nghĩ mình sẽ không thể nhìn được đường đi, huống chi phải đi tìm.
Biết vậy, tôi đành phải từ bỏ ý định ban đầu và quay trở về kí túc xá. Hi vọng sẽ không ai nhìn thấy tôi ra ngoài.
Buổi tối, mọi lối đi đều trở nên khác thường so với ban ngày. Nhưng có lẽ tôi sẽ tìm ra kí túc xá ngay thôi.

"Đây rồi" Sau một hồi lòng vòng, tôi đã tìm thấy tòa chung cư quen thuộc, không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức chạy vào ngay.

Tôi đi vào kí túc xá, nhưng khi định bấm thang máy thì có tiếng bước chân. Nếu để bị phát hiện tôi đã ở ngoài quá giờ nghiêm thì nguy to, nên tôi đã trốn ở một góc cầu thang.
Cộp cộp cộp
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
"Ê này, tiếng gì thế?"
"Đi gì thì đi nhanh lên, chờ nãy giờ"
"Sao con trai mà vẫn phải vào vệ sinh cùng nhau?"

Tôi không rõ nhưng không hiểu sao tôi nghe thấy giọng con trai. Đây là kí túc xá nữ nên không thể có chuyện đó được nhỉ? Có thể tôi nghe nhầm.
"Mày có thật là đàn ông con giai không đấy? Chỉ là tí phim ma thôi mà"
"Có phim ma mà cũng sợ. Ha ha"
"Im đi, tui bay cấm về phòng trước. Cũng chỉ tại đúng cái ngày tao sang phòng mày ngủ thì phòng wc lại bị hỏng vòi. Không thì đã không phải ra vệ sinh công cộng"
"Haizz. Ai đời đầu têu ra vụ xem phim ma mà bản thân lại vị hù cho chết khiếp không? Kiểu này ngày mai có dám về phòng ngủ một mình không?"
"Xong rồi, đi về phòng thôi."
Ngay sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, tiếng bước chân lại tiến gần tới chỗ tôi đang trốn. Đừng bảo họ đang chuẩn bị ra đây?!
Tít
Tiếng động của thang máy hoạt động ngay phía đối diện, vì quá tối nên tôi không nhìn rõ ai với ai nhưng tôi chắc chắn đó là ba nam.
"Nhanh lên, tao thấy hơi rợn dưới này rồi đấy"
"Mày có nghe kể về urban legent ký túc xá này chưa?"
"Mày đừng hù tao"
"Nghe nói khi điểm đúng nửa đêm, cánh cửa kí túc xá sẽ tự khóa chặt, bất cứ ai không về phòng của mình theo quy định, sẽ bị nhốt mãi ở thế giới bên kia"
"L...là sao...?"
"Tức là, vào nửa đêm, kí túc xá này sẽ là một thế giới khác, không dành cho sự sống, cho nên ai mà không ở trong phòng lúc đó sẽ không thể trở về thế giới của mình"
"Có... có kiểu urban legent đó sao...?"
Tôi nuốt ực một cái, đăm chiêu nghe câu chuyện sởn gai ốc đó cho đến khi tiếng thang máy đến nơi kêu lên khiến cả bọn giật nảy mình.
"Chạy vào mau mau lên!!"
"Đừng xô tao!"
"Này, mấy giờ rồi?!"
"Khoảng 12 giờ kém 5"
"Hả? Sắp nửa đêm rồi! Bấm tầng đi!"
Những âm thanh xô đẩy, chen chúc nhau của ba anh Tenshi vọng lại dưới này cho đến khi thang máy đi lên tầng. Và giờ tôi chỉ còn một mình. Nhưng lúc vô tình nghe được câu chuyện đó mà tôi không dám cử động luôn.
"Mà... rõ ràng đây là kí túc xá nữ, sao lại có con trai...?"
Tôi vẫn không thể hiểu được tình huống lúc nãy. Quên vấn đề ấy đi đã, quan trọng là nửa đêm sắp tiến tới gần rồi. Nếu không nhanh thì... Cũng chẳng phải tôi tin vào mấy câu chuyện urban legent nhảm nhí đó nhưng nó làm tôi không dám kiểm tra xem cánh cửa quả thật sẽ bị khóa không. Có thể urban legent này được áp đặt dưới hình thức luật lệ để bắt các học viên phải vào phòng đúng giờ nghiêm.
Cạch
Koong koong koong
"!?" Tiếng chuông nào đó đột nhiên vang vọng lại, có lẽ nào đã đến nửa đêm? Mặc dù hơi do dự nhưng tôi vẫn lê từng bước chân ra chỗ cánh cửa.
"Không phải thật, tất nhiên rồi. Làm sao có thể là thật được. Ha ha ha" Tôi vừa tự nhẩm trấn an bản thân, vừa với tay ra cánh cửa để kiểm tra xem có bị khóa không.
Ực
Két
"..."

Khóa rồi

Khóa thật rồi...

Không phải đùa đâu. Nghiêm túc là đã khóa thật rồi.

Mặc dù cách đây vài phút tôi vẫn vào đây mà không gặp khó khăn nào trong việc mở cửa.
Cánh cửa quả nhiên... đã tự khóa!
Vậy tức là... tôi...
Bộp
"Á á á á!" Một cái vỗ vai làm tôi sợ chết khiếp, khuơ tay liên tục.
"Ơ"
"A" Tiếng con người, tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi trấn tĩnh lại nhìn kĩ người đã vỗ vai tôi vừa rồi. Quả nhiên không phải tên đầu trâu mặt quỷ nào.
"Tại sao lại có con gái...?" Người con trai đó tự hỏi rồi đến gần tôi hơn nữa. Còn tôi thì lùi lại theo phản xạ, người này có đôi mắt sáng dạ, khuôn mặt khá lanh lợi, với kiểu tóc được vuốt lên undercut rất nam tính và điển trai.
"Ơ... lẽ nào là... Hana?"
"Hả? Sao anh biết?" Tôi khó hiểu nhìn kĩ khuôn mặt đó một lần nữa, tôi không nhớ đã gặp người này.
"Em đây mà! Chị Hana!" Anh chàng ngay lập tức nắm vai tôi, mừng rỡ, tôi cẫn còn thẫn thờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.
"Sao chị làm ra vẻ không biết em là ai vậy?" Người đó tiếp tục lộ vẻ thất vọng.
"À, xin lỗi anh. Nhưng trí nhớ tôi không được tốt lắm, vì vài lí do nên không thể nhớ những gì xảy ra hai - ba năm trước, nếu ta thực đã gặp nhau thì tôi rất xin lỗi" Tôi cúi gập người xuống. Người này xưng hô kính ngữ với tôi, hẳn phải nhỏ tuổi hơn tôi nên mới vậy. Công nhận bề ngoài khá trẻ con nếu quan sát kĩ.
"V...vậy à...? Anh Nato đã về nhưng em lại không thể được gặp anh ấy, em chả biết đã có chuyện gì xảy ra cả, mọi người cứ thế biến mất. Việc chị không còn kí ức của mấy năm trước có khi nào liên quan tới vụ đó...?" Cậu ta trùng mắt xuống, lộ rõ vẻ buồn bã trên mặt, quả nhiên cậu này còn trẻ con lắm.
"Vụ đó? Cậu cũng biết về vụ hai năm trước tại học viện Majutsu à?"
"Vâng, không chứng kiến trực tiếp, nhưng em phần nào hiểu được..." Cậu ta nhìn tôi đầy lưỡng lự "Nhưng chị đã hoàn toàn quên sạch rồi sao? Cả anh Nato và những người khác?"
"Ừm... Mà tôi có thể hỏi, trước kia chúnh ta có mối quan hệ như thế nào không?" Tôi ngỡ ra vẫn chưa hỏi về con người bí ẩn này.
"Nói là mối quan hệ thì cũng không hẳn, nói đúng ra thì không thể gọi là như thế. Em biết về chị qua anh Nato, có một lần em đã phải lén lút theo dõi chị và anh hổ để có thể giúp anh Nato. Rồi chúng ta quen nhau từ đó"
"Anh hổ?"
"Hai người thân với anh Nato mà, anh hổ chỉ là biệt danh em tự tiện đặt vì anh ấy hay dữ dằn với em ngay từ lần đầu gặp"
"Điều đó có nghĩa là... Yusuke sao?"
"Thật may khi chị không quên anh ấy"
Thực ra tôi vẫn không hoàn toàn nhớ gì cả. Nếu tôi không khôi phục kí ức nhanh, tôi sẽ nhanh chóng quên đi những cảm xúc mà tôi cảm nhận được trong quá khứ.
"Vì chị đã không còn nhớ được em nên em sẽ giới thiệu lại. Em là Tsutake, à, em kém chị 5 tuổi. Hồi em gặp chị, em còn nhỏ lắm, nhưng bây giờ em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ và đáng tin cậy như anh Nato!" Cậu bé có một ánh mắt kiên định và có một ý chí vững chắc.
"Có vẻ em rất ngưỡng mộ Nato?"
"Vâng! Em đã luôn dõi theo anh ấy. Anh ấy rất tuyệt vời!"
Tsutake quả nhiên...
"Mà sao chị lại ở kí túc xá nam vậy?"
"Hả?" Bị ánh hào quang của Tsutake thu hút nên tôi quên béng mất mình đang bị nhốt trong này.
"Kí túc xá nam? Đây là kí túc xá nữ mà"
"Không thể nào. Có lẽ chị nhầm rồi chăng? Vì hai kí túc xá giống hệt nhau?"
Có lẽ nào??
Tôi lập tức quay ra phía cửa, nhưng không sao mở ra được, cửa đã bị khóa rồi còn đâu.
"Em không nghĩ chị ra ngoài được vào giờ này đâu. Sau giờ nghiêm, cửa sẽ không khóa cho đến nửa đêm, các kí túc xá đều được cài một thiết bị khóa cửa khi đến giờ. Làm như vậy sẽ không ai có thể lẻn ra ngoài.
"Trời đất. Tại sao giờ nghiêm lại quan trọng như vậy?"
"Thực ra trước đây học viện không nghiêm ngặt thế này đâu, nhưng từ khi có hắc khí xâm nhập, mọi thứ trở nên thận trọng hơn, ban ngày bọn em rất mạnh, hắc khí không ảnh hưởng mấy, nhưng ban đêm là lúc mọi người suy yếu, ra ngoài hít phải hắc khí sẽ khiến Tenshi bị mất đi khả năng dùng sức mạnh" Tsutake giải thích rồi chỉ ra ngoài tấm kính của cánh cửa.
"Nhưng chị có bị sao đâu" Tôi tự hỏi tại sao mình lại không cảm thấy gì khi ở học viện Majutsu.
"Em nghĩ có thể bởi vì chị vẫn là người Aki"
Biết tôi là người Aki. Tsutake có vẻ khá thân với tôi và những người khác mới có thể biết nhiều như thế. Có lẽ tôi có thể tin những lời cậu bé này nói.
"Chị có thể ngủ tạm ở phòng em. Em sẽ ngủ ở ghế phòng khách" Tsutake đề nghị, tôi nghĩ cách đó là tốt nhất, hơn là phải ngủ tầng 1 tăm tối mà được coi là 'thế giới bên kia'.

Cạch

Tsutake mở cửa phòng 302. Chúng tôi đang ở tầng ba kí túc xá nam, mà đáng lí ra con gái không được phép vào. Mặc dù vừa mới ngày đầu tiên nhưng tôi đã phá luật của học viện một cách hoàn hảo. Có lẽ trong tất cả sẽ chẳng có ai như thế vào ngày đầu tiên, và tôi là người khởi đầu cho chuyện đó.
Vào trong phòng, nội thất không khác gì ở kí túc xá nữ là mấy. Tuy nhiên cũng vài thứ được thay đổi, do người ở thôi.
"Phòng ngủ ở đây, chị tạm dùng giường này đêm nay thôi" Tsutake vừa nói vừa dọn ga giường.
"Em không cần đổi ga khác đâu mà. Dù sao đây vẫn là phòng của em, để chị ngủ ngoài phòng khách cũng được"
"Không được, em nghĩ chị sẽ không thoải mái nếu nằm giường con trai nên em đổi ga khác, nếu chị thấy ổn thì ngủ luôn ga này cũng được, nhưng phải ngủ ở đây, con gái không nên ngủ trên ghế" Tsutake lắc đầu tỏ ra không đồng tình ý kiến của tôi. Không ngờ một cậu nhóc 13 tuổi cũng có những suy nghĩ chu đáo như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã quen cậu nhóc này.
"Đây, xong rồi, chị ngủ đi, muộn lắm rồi. Em ra kia đây. Chúc chị ngủ ngon" Tsutake bước ra ngoài, chuẩn bị đóng cửa phòng ngủ.
"A, đợi đã Tsutake"
"Dạ?"
"Em có sạc điện thoại không?"

 4 

Cộc cộc

"Ê, Tsutake! Ra tập với tớ không?"
"Hả? Còn sớm mà?"
"Sáng sớm là lúc phù hợp nhất để tập bóng ném mà. Từ khi hắc khí tràn vào đây, đội ta đã không tập tành gì một thời gian rồi"
"Haiz, đợi ngoài đấy đi"

Cạch
"Chị Hana, chị vẫn ngủ à?"
"Ừm, chị vừa dậy xong"
"Em ra ngoài một lúc, chị muốn về lúc nào cũng được, cửa có chế độ tự khóa"
"Ừ, phiền em rồi"
Cạch

Sau khi Tsutake đóng cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng nói của hai người xa dần. Lúc này, tôi vẫn đang trong tư thế ngồi trên giường, tay cầm điện thoại. Tối hôm qua tôi không ngủ được vì mong mỏi cái điện thoại được sạc xong. Phải nói là tôi rất tò mò về những gì ở bộ nhớ trong đó.
"Ổn rồi, đã nạp đủ" Tôi rút cái sạc ra và lén lút ra khỏi phòng Tsutake sau khi đã dọn dẹp xong chăn gối.
Nếu ai đó phát hiện ra tôi ở đây thì chắc sẽ bị ghi tên vào danh sách đen của học viện mất. Đó là lí do tôi phải cải nam! Nghe trông có vẻ lố bịch nhưng nếu chỉ cần nhìn thoáng qua thì cũng sẽ không nhận ra tôi là con gái. Tôi mượn tạm cái mũ được đặt trên giá trong phòng Tsutake rồi quấn tóc vào trong đó. Và cải trang đã hoàn chỉnh. Chỉ cần như vậy thôi là đủ để lừa con mắt người.
"Sắp đến đích rồi" Tôi vừa đi thật khẽ khàng vừa nhìn về phía thang máy coi đó là mục tiêu cần đến.
"Hana, trò này của cậu chẳng thay đổi tí nào"
Ngay khi tôi định bấm nút thang máy thì một bàn tay cầm mũ tôi lên khiến mái tóc dài buông thõng xuống.
"N...Nato!?" Tôi tròn mắt nhìn người ở phía sau, lưỡng lự vaig giây, tôi quyết định nhập tâm vào tình huống "À, cái mũ đó, cậu có thể để lại vào phòng Tsutake được không? Còn bây giờ tôi về kí túc xá đây"
"Cậu gặp Tsutake rồi à?" Có vẻ chẳng đoái hoài gì đến vấn đề khác, Nato hỏi thẳng chi tiết đáng ngờ.
"Thì, chúng ta từng thân thiết với nhau đúng không?" Tôi cười trừ.
"..." Nato nhìn vào cái mũ trên tay mình. Ánh mắt này, tôi đoán cậu ấy có gì đó khó nói với Tsutake, cho nên đến bây giờ hai người vẫn chưa thể gặp mặt nhau.
"Về kí túc xá đi" Nato bấm hộ tôi thang máy, ngay sau đó, cửa được mở ra ngay.
"Ơ..." Tôi bước vào trong thang máy theo phản xạ, mặc dù vẫn hơi thấy kì lạ, Nato không vẻ gì là để tâm đến lí do tôi ở đây.
Tôi nhìn Nato từ khe cửa thang máy đang dần đóng vào, không rõ là vấn đề gì, nhưng cậu ấy đã phải trải qua nhiều thứ đồng thời cũng phải đối mặt với những điều cậu luôn để trong lòng.
Nghĩ đoạn, tôi lấy chiếc điện thoại trong túi ra, rồi bấm bật nguồn lên. Không biết bên trong này có những gì Yusuke để lại khi còn sống không?
Tôi quay trở về phòng của mình, với hi vọng phải xem cái điện thoại ngay.
“Hana, tối qua cậu ở đâu đấy?” Anna ngay lúc đó đang đứng gần phòng tôi “Cậu có biết ở ngoài quá giờ nghiêm là không tuân theo quy định không?”
“Anna! K…không phải đâu, chỉ là rạng sáng tớ tập thể dục nên bây giờ mới về đấy chứ” Tôi gượng gạo tạo ra một lời nói dối để tránh bị nghi ngờ.
“Hm… Mà này” Anna do dự một hồi rồi đến gần tôi “Cậu với Nato, là như thế nào đấy?”
“Hả? Ý cậu là…?”
“Tại tớ thấy hai người có vẻ thân, mà Nato không phải là người dễ kết thân với người khác” Anna ngại ngùng nhìn tôi. Tôi đoán là nàng này có cảm tình với Nato nên mới hỏi vậy.
“Bọn tớ chỉ là có quen nhau từ trước thôi. Không có gì đặc biệt giữa tớ và Nato đâu, bạn bè thôi. Yên tâm!” Tôi cười khúc khích rồi vỗ vào vai Anna động viên cô bạn.
Chúng tôi tạm biệt nhau. Tôi thở phào một cái, cảm giác chỉ muốn xem những gì trong điện thoại Yusuke mà gặp khá nhiều chướng ngoại vật rồi. Song, tôi không thay đồ hay gì hết mà mày mò luôn.

Sau khi điện thoại bắt đầu có tín hiệu, tôi mở ra, hình nền điện thoại không có gì đặc biệt, là hình được cài sẵn ở điện thoại rồi. Những ứng dụng được cất trong phần Menu. Từng cái nút bấm di chuyển, tôi hồi hộp muốn tìm tòi tiếp. Đi sâu vào trong ứng dụng, tôi thấy mục 'bộ sưu tập'. Đây là nơi chứa ảnh và video nhỉ.
Tôi tò mò, không do dự xem tiếp. Những tấm ảnh được hiện ra, ảnh đầu tiên chắc là ngày cuối cùng Yusuke chụp ảnh. Đó là ảnh chụp một khu vườn, tôi chưa từng nhìn thấy nơi này bao giờ. Nhưng khu vườn này rậm những đám cỏ, không có gì đặc biệt. Thời gian chụp ảnh này là vào hai năm trước. Tất nhiên rồi.
Nhưng sao lại chụp nơi này...
Với tâm trạng băn khoăn, tôi bấm tiếp ảnh tiếp theo. Trong thư viện không có nhiều ảnh, có lẽ Yusuke không phải kiểu người thích chụp ảnh.
Ảnh tiếp theo hơi bị nhòa. Hình như đó là hình Yusuke, khuôn mặt ấy tôi vẫn nhớ rất rõ, tôi đã luôn cảm nhận về người con trai này, trong giấc mơ lẫn trong ảo ảnh. Cậu ấy đang hất tay về phía ảnh, tôi đoán là có người lấy điện thoại chụp trêu cậu. À, thêm cái là không thích bị chụp lén, tôi nghĩ ai cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.
Trong ảnh này, Yusuke trông thật... gần gũi. Cử chỉ ấy, nét mặt ấy, tôi như được tiến thêm một bước nữa giữa một khoảng cách vô hình. Tôi muốn biết nhiều hơn về con người Yusuke, cậu ấy thực ra là người như thế nào? Tại sao tôi lại yêu cậu ấy đến vậy? Tại sao cảm giác này lại đau như thế? Tôi muốn biết tất cả, tôi muốn hiểu một cảm xúc mình đã lãng quên.
Lúc này, Yusuke như nhỏ tuổi hơn tôi vậy, tất nhiên rồi, ảnh này được chụp từ hai năm trước, đó là lúc cậu 16 tuổi, cũng là khoảng thời gian cậu chấm dứt tất cả trên cõi đời này. Vậy mà sau thời gian đó, tôi lại hoàn toàn quên đi cậu. Có phải tôi mới là người tàn nhẫn ở đây?
Không cầm được cảm xúc lúc này trong đầu, tôi hạ điện thoại xuống, có thể tôi đã hơi lay động khi nhìn những gì cậu để lại khi còn trên đời. Nhưng, tôi phải xem tiếp, tôi muốn hiểu về cậu, Yusuke.
Tôi chuyển ảnh, lần này trong ảnh là cảnh hoàng hôn khi nhìn ra cửa sổ. Nơi này khá quen thuộc, từ đây nhìn vào, tôi đoán chỗ này là lớp học. Đây là khung cảnh hoàng hôn qua ô cửa sổ trong lớp học!
Nếu là lớp học hai năm trước thì hình như đó chính là...
Tôi nhớ lại ảo ảnh mình đã nhìn thấy trong quá khứ, tôi đã nhìn dáng lưng của người con trai ngồi trên, và người đó đã... Là Yusuke, cậu ấy quay đầu lại, nụ cười cậu ấy thật ấm áp. Tôi muốn nhìn thấy nó một lần nữa.
Tự nhiên tôi cũng mỉm cười một cách vô thức, bức ảnh này, chắc chắn được chụp vào thời điểm hoàng hôn buông xuống.
"Vậy ra chúng ta đã luôn có cùng một cảm xúc"

"Xin lỗi"

Tôi nhớ ra dòng chữ được khắc trên bàn học của Yusuke. Cậu ấy đã luôn giữ cho mình một cảm xúc như thế.
Sáng hôm đó, tôi dành cả một khoảng thời gian dài chỉ để xem ảnh trong điện thoại của Yusuke, cảm giác như tôi ngày một tiến gần tới cậu ấy. Hầu như các ảnh cậu ấy chụp toàn là chụp cảnh vật, nào là bầu trời, nào là trong lớp học, hành lang, khuôn viên học viện,... có một ảnh, tròn cái phong cảnh cậu ấy chụp, tôi thấy một người con gái ở đó, ngồi dưới gốc cây, đang tựa vào thân cây để ngủ. Không phải quá xa để không nhận ra đó là ai, người con gái ấy chính là tôi, vào hai năm trước. Yusuke đã luôn dõi theo tôi như vậy, luôn âm thầm như vậy và mãi mãi chôn kín những cảm xúc đó đi, cho đến phút giây cuối cùng...
"Haizz" Tôi hít một hơi thật sâu. Cố cho ý thức thật tỉnh táo, mặc dù bây giờ lòng tôi đau như cắt. Tôi bấm tiếp.
Đây là những ảnh bị bạn chụp lại, tôi cảm thấy Yusuke cũng đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ. Thật may quá, cậu ấy không bỏ lỡ giây phút nào với bạn bè. Những tấm ảnh được người khác chụp lại hầu như là toàn chụp Yusuke và Nato. Vậy ra hai người thật sự rất thân nhau.
Nato, nụ cười của cậu ấy lúc đó tươi hơn nhiều. Mọi người đều thật rạng rỡ. Vậy mà tại sao, mọi thứ lại trở nên như thế này? Bây giờ, Nato luôn giữ một nét mặt đượm buồn, và nụ cười của cậu ấy, mặc dù rất dịu dàng những cũng thật buồn khi tôi nhìn thấy nó.

Những khoảnh khắc ngộ nghĩnh và ngốc ngếch được biểu lộ qua các bức, khoảng thời gian vui đùa bên nhau đều được chụp lại rất tỉ mỉ. Và ánh mắt cậu ấy nhìn vào máy ảnh, thật sự rất...
"Ai là người đã chụp những tấm ảnh này vậy...?"
Đúng vậy, ánh mắt Yusuke thật sự rất dịu dàng, mặc dù hành động che máy ảnh giống như cậu ấy khó chịu lắm, nhưng thực ra lại vô cùng trìu mến. Tôi chuyển tiếp sang ảnh bên cạnh.
Tôi nhận ra người đã ghi lại từng khoảnh khắc đó ở trong bức ảnh này. Người đó đang cầm điện thoại, đứng sát cạnh Yusuke và Nato, mỉm cười rạng rỡ về phía điện thoại. Người đó lại chính là tôi.
Tôi là người đã chụp rất nhiều điều quý giá. Tôi đã luôn bên cạnh hai người bạn. Theo ở đây ghi lại thì thời gian chụp là từ ba năm trước.
Tôi đang đứng ở giữa, giơ điện thoại lên để chụp. Tôi chợt cười khúc khích, bởi vì hai anh bạn quá cao so với mình, nên mặc dù có đang cười khá tươi nhưng vẫn lộ nét khổ sở trên mặt. Lúc đó, Nato và Yusuke đều đang hướng mắt nhìn tôi, Nato thì hơi thẫn thờ trước hành động ấy, có lẽ cậu ấy không nghĩ tôi sẽ đến gần để chụp cả ba người với nhau. Còn Yusuke thì nhìn tôi mỉm cười, nụ cười này có chút ác ý, hay nói đúng hơn là đang muốn cười nhạo tôi vì tội quá thấp. Thật là, tên cà chớn này nữa!
"Ơ...!"
Tại sao... tôi lại biết những chuyện này...? Cứ như tôi đang nhìn lại cảnh đó qua bức ảnh vậy. Tại sao tôi lại biết những gì đã xảy ra...?
Tôi là người đã trải qua nó, thế nhưng đáng lẽ ra tôi không thể nhớ ra.
Có lẽ nào...?
Kí ức đang quay trở về?
Kí ức của ba năm trước, cái quá khứ tôi đã lãng quên ấy, có lẽ nào... đang trở lại không?
Bức ảnh tiếp theo, tôi thấy một cánh cửa nhỏ trong một khu vườn rậm rạp, khác với khu vườn ở bức ảnh đầu. Cánh cửa gỗ hình vòm. Tại sao lại có một cánh cửa trông như đang dẫn tới một căn phòng bí mật nào đó vậy? Tại sao Yusuke lại chụp nơi này? Liệu có liên quan gì đó tới quá khứ mà mình đã quên không? Chỗ này vẫn là ở trong học viện đúng không nhỉ?

Từng chút một, càng tiến sâu thêm, tôi càng tiến tới một sự thật, sự thật từ một quá khứ khác. Đó là thời điểm từ rất lâu rồi. Nhưng có lẽ mãi sau này tôi mới được biết về một quá khứ như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét