Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

Majutsu Academy II (Chap 3)

Chap 3
THE QUESTION OF MY MIND
Câu hỏi trong tâm trí em

“Shiro”
“…”
“Cậu đã giúp tớ như là một người thân trong gia đình chăm sóc vậy, không… tớ nợ cậu rất nhiều…” Tôi hít một hơi thật sâu “Này, chẳng phải đã đến lúc cậu nói thật rồi sao?”.
Đến đoạn, ngực tôi đau nhói lên, tim như thắt lại.
“Cậu kì lạ lắm, Shiro à… Cậu chẳng bao giờ mở lòng với tớ gì cả… Cho dù ngày qua ngày cậu đến đây chăm ớ, và tớ đã cố nói đủ thứ chuyện dù ngớ ngẩn nhất, tại sao cậu không bao đáp lại một câu trả lời hoàn chỉnh?” Tôi bỗng bật cười trong màn đêm.
“Nhưng mà… Hãy nói thật với tớ, chí ít hãy làm điều đó…” Tôi cúi đầu xuống “Bác sĩ đã noi gì với cậu?”
“…”
“Tạm thời à…? Tớ cảm thấy sự không tiến triển này chắc phải kéo dài mấy tháng nữa? À, hay mấy năm nữa?” Tôi lấy ngón trỏ đặt lên cằm, tỏ ra suy ngẫm đăm chiêu, rồi lại thả lỏng tay ra “Dạo nay, tớ bắt đầu mất đi bản năng xác định vị trí rồi… Bảo tớ chạm vào mũi, khéo lại chạm đúng vào mắt. Haiz, mà tớ cũng không có quyền để than vãn nhỉ, con nhiều người kkhos khăn hơn tớ nhiều!”
“Này Shiro, cậu còn ở đấy chứ? Tai cậu im quá, tớ khó biết được cậu đã đi rồi…”
“Sau ba tuần kiểm tra, chúng tôi quyết định để cô bé ra viện” Bác sĩ ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc của mình, đẩy gọng cây lên sống mũi nhìn Shiro. Ngẫm nghĩ một lúc, bác sĩ nói với dáng vẻ nặng trĩu “Nhưng không phải vì bệnh nhân đang khỏi dần, chúng tôi xác địn việc tạm thời là không thể…”
“Khả năng lấy lại thị giác là 1%”

 1 

“Cảm ơn bác sĩ về thời gian qua…”
Sau khi cúi chào bác sĩ, Shiro đẩy xe lăn mà tôi phải ngồi không biết đến bao giờ.
“Này Shiro, tớ muốn đến một nơi, cậu có thể đưa tớ đến đó không?”  Trên đường về nhà, tôi nói với Shiro.
“!?”
“Lúc đầu, tớ định đến đó một mình sau khi khỏi mắt, thế nhưng giờ chắc không thể được nữa. Cậu bảo sẽ trở thành đôi mắt của tớ đúng không? Nhờ cậu đó” 

“Tôi sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh cậu!” Một bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, dường như có hơi ấm đã chạm tới bàn tay này.
“Shiro…?” Tôi khẽ thì thào.
“Cho nên hãy dựa dẫm vào tôi hơn nữa, tôi nhất định sẽ trở thành đôi mắt của cậu…”
Lúc ấy, tôi đã rất ngạc nhiên, vì Shiro – người con trai lúc nào cũng để mọi suy nghĩ, tiếng nói trong lòng, lại nói ra những lời như thế. Có lẽ tôi có đôi chút hạnh phúc. Vào thời điểm đó, tự lúc nào tôi đã hoàn toàn đặt lòng tin của mình vào cậu ấy.
Hôm nay tôi sẽ chuyển đồ đạc đến nhà Shiro, cậu ấy bảo như vậy để tiện chăm sóc tôi. Ba mẹ Shiro chưa từng có ở nhà, cậu ấy cũng không nói gì về lí do bố mẹ không sống cùng cậu ấy, hoặc hoàn cảnh cậu ấy cũng giống tôi?
“Nơi đó là Wonderland Park, không biết cậu đã nghe đến công viên này chưa?” 
“Xin chào các bạn đã đến với Công viên giải trí Wonderland! Ngoài trời thật mát mẻ, rất hợp để các bạn chơi những trò chơi mới lạ và độc đáo…”
Tiếng loa phát thanh vang dội khắp nơi, tôi đoán Shiro đã đồng ý đưa tôi đến đây – đến nơi mà tôi muốn tìm hiểu, manh mối duy nhất tôi có được từ tấm ảnh. Hi vọng dù không có đôi mắt, tôi vẫn có thể tìm ra được điều gì đó, chút ít cũng được.
“Này Shiro, cậu có thể tìm ai hoặc gì đó như trong tấm ảnh này được không? Bất cứ cái gì” Tôi lấy tấm ảnh từ trong túi, giơ lên đưa cho Shiro.
“…” 
“Sao vậy?” Không thấy phản ứng gì từ cậu ấy, tôi thấy lạ.
Soạt
Cuối cùng Shiro cũng nhân lấy tấm ảnh.
“Cậu cứ để tớ ở một nơi an toàn, rồi cậu đi một mình đi, không có tôi có lẽ sẽ dễ dàng hơn đấy.
“…” Tôi biết hẳn là cậu ấy sẽ không an tâm, tôi phải thuyết phục rất khó khăn thì Shiro mới để tôi lại ở nơi “giữ trẻ lạc”, có hơi xấu hổ nhưng nếu làm vậy thì sẽ an tâm hơn, cũng có người ở đây trông hộ nữa.
Giây phút cuối cùng là tôi nghe thấy tiếng bước chân cậu ấy xa dần.
Cảm ơn cậu nhiều Shiro… Không biết tôi đã làm phiền cậu bao nhiêu lần rồi, thế nhưng tôi lại không ngừng nhờ vả cậu những chuyện không đâu Tôi tự hỏi từ lúc nào mà tôi lại có thể thân với một người trầm lặng như cậu?
“Ơ, sao cậu cũng đi đường này giống tôi vậy, Kishihima?” Một anh chàng với khuôn mặt vô cảm, trầm ngâm nhìn tôi trên đường đi học.
“…”
Tan học như thường lệ, trên đường đi học về nhà, hôm ấy với ánh nắng hoàng hôn dịu dàng rọi xuống mái tóc tôi khiến nó càng nâu thêm, tôi vừa đi vừa thẫn thờ nhìn lên bầu trời quang đãng.
Bộp
“Oái, sao cậu lại ở đây nữa vậy Kishihima!?” Tiếng bước chân làm tôi bất ngờ quay lại, lại là học sinh mới đến.
“…”
“Ê, cậu đừng có mà bơ tôi, có phải cậu theo dõi tôi không đấy!?” 
“…”
“Ê…”
Ra vậy, nhà cậu ta ngay gần mình, hai, cái tên im như hến thì làm được trò trống gì chứ. 
Đó là những gì tôi đã nghĩ lúc ấy… Thế nhưng… 
“Thật đáng ghét, bọn nó đâm mình đến chảy máu chân mà không quay lại xin lỗi! Giờ lại phải lê chân về nhà” Trên đường đi chợ về, tôi bị mấy bọn nhóc đi xe đạp đâm sầm vào không thương tiếc và kết quả là chúng nhẫn tâm bỏ đi “Nói đi cũng phải nói lại, sự thật là nhà tôi cũng không còn bao xa nữa, nhưng với cái chân này thì chắc bám vào tường cũng phải mất hơn nửa tiếng?”
Trời gần tối rồi, tôi còn chưa được ăn gì cả. Làm sao đây?
Soạt
“!? Ai đó?” Có tiếng dộng phía sau tôi, tôi cảnh giác nhìn xung quanh. Khuôn mặt ấy một lần nữa lại xuất hiện trước mắt tôi…
Và đó chính là cái lúc tôi đã vô tình rung động trước người con trai này, mặc dù vô cảm thờ ơ,  cậu ấy luôn bên cạnh tôi khi tôi cần. Không rời bỏ tôi…
… 
“Đi cẩn thận…” Tôi thì thào trong khoảng không trống rỗng.
“A, là em gái hồi đó!” Một tiếng nói của một cô gái cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay lại theo tiếng nói như một phản xạ.
“Chị chắc chắn là em gái này, em nhớ chị không? Lần đó đã cùng bạn trai chơi cái đu quay vòng, chị bán vé lúc đó!” Tiếng nói lạ lẫm tiếp tục nói. Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe.
“Lần đó chị không quên được cặp đôi này, như một cặp mỹ nhân vậy, hai em có điểm tương đồng về đôi mắt kì lạ đó” 
“…”
“Mà… tại sao em lại ngồi trên xe lăn vậy? Em bị gãy chân hay gì sao?” Giọng nói ấy bắt đầu chuyển đề tài.
Khi tôi kịp định thần lại những lời chị ấy vừa nói, tôi phác giác ra, cậu bạn nào cơ? Bạn trai? Lúc đó là…?
“Chị bảo lúc ấy là sao?” Tôi lập tức hỏi luôn.
“Em không nhớ sao? Em còn nhớ cái lần mà em cùng bạn trai đến đây chơi không? Chị không nhớ rõ lắm nhưng chắc khoảng từ hơn hai năm trước? Chị không nhầm hai em với ai khác được đâu”
Ba năm trước…
Tấm ảnh… Đúng rồi, chỉ cần đưa cho chị ấy tấm ảnh thì có thể xác nhận được!
A… Mình đã đưa cho Shiro rồi còn gì…
“Chị có thể nói rõ lần đó như thế nào được không ạ?” Không còn cách nào khác, tôi đành nghe những gì chị ấy kể lại.
“Ừm… Dù sao cũng đã ngần ấy năm rồi, em bảo chị nói lại thì cũng khó, tất cả chị nhớ là cặp đôi kì lạ là em và anh chàng đó. Chị còn ngờ ngợ ra là hai em đã đứng gần đó chụp ảnh!”
“…”
“Lần đầu tiên chị thấy các em, chị đã bị hút ngay bởi đôi mắt kì lạ ấy, nó rất đẹp, mà đặc biệt là hai em đều có đôi mắt giống nhau, đầu tiên chị cứ ngỡ là hai cặp song sinh, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ đây là một cặp uyên ương!”
Cặp uyên ương…
Kí ức bị phai mờ không tài nào lấy lại… Gờ đây đôi mắt không còn, nếu còn có cơ hội gặp lại người con trai ấy, liệu tôi có thể nhớ lại nếu không thể nhìn thấy cậu ấy?
Phải rồi… Làm sao được cơ chứ… Dù tôi có cố tìm hiểu bao nhiêu, thì kí ức sẽ không thể dễ dàng lấy lại…
“Sau ngày hôm ấy, chị đã tìm hiểu và nhận ra một điều, hóa các em là học sinh học viện Majutsu nổi tiếng đó!”
“Hả? Chị vừa nói gì?” Tôi giật mình.
“Hử? Thì học viện Majutsu của các em đó, chị tìm hiểu thấy tất cả những người có Aki đều có đôi mắt như vậy, vì học sinh trường đó không được phép ra ngoài nên không ai rõ họ có đặc điểm gì khác với người thường, nhưng chị đã tìm hiểu ra được điều đó, màu mắt của người Aki!”
Không lẽ nào… lại như thế…
Màu mắt này… chẳng lẽ…
Không, chắc chắn chỉ là sự trùng hợp, mình không thể nào là một người có Aki!
“À ha, anh ta cũng có đôi mắt giống Hana nè!...”

Nếu thật sự là vậy, thế có nghĩa là… hai chúng tôi, anh chàng này và tôi… đều là…?!
Chuyện gì đã xảy ra đây…!?

 2 

“Bây giờ chỉ còn dựa vào quyết định của hiệu trưởng nữa thôi!” Một cô bé cùng ánh mắt sắc như dao cạo, nhìn một người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện.
“…”
“Ta biết hiệu trưởng rất bất an khi phải quyết định chuyện này, nhất là với hiệu trưởng thì tuyệt đối không thể chấp nhận. Thế nhưng thông điệp của hắn ta đã rất rõ ràng rồi, sớm muộn gì thì trò đó cũng gặp nguy hiểm thôi!”
“Tại… Tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này cơ chứ!?” Tâm trạng rối bời, hiệu trưởng Majutsu tỏ ra bất lực.
“Hiệu trưởng, ít nhất, hãy tin vào trò ấy, ta nghĩ, nếu là trò đó thì sẽ không sao đâu!” Hiệu trưởng Tenshi nói chắc nịch.
“Vậy… giờ hiệu trưởng tính sao?” Vẫn một giọng đầy hoài nghi và do dự, hiệu trưởng Majutsu bất đắc dĩ hỏi.
“… mặc dù việc này sẽ rất có lỗi với một học sinh quá cố mấy năm trước, nhưng…” Hiệu trưởng Tenshi ngẫm nghĩ một lúc, rồi kiên định nhìn về phía trước.
“Chúng ta sẽ đưa trò đó trở về! Chúng ta nhất định sẽ cứu cả hai học viện”
Tại sao hắn chỉ cần Aki Moon mà không cần đến Aki Sun?
Sáng đầu tuần hôm sau, Shiro lại đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra định kì như thường lệ. Giờ mặc dù không cần nằm viện, nhưng mỗi tuần đều phải liên tục đến kiểm tra một lần.
“Chờ ở đây” Shiro nhẹ nhàng dặn tôi rồi để lại tôi ở một chỗ nào đó chắc là hành lang ngoài phòng của bác sĩ, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân vào phòng của Shiro. Hành lang hôm nay thật vắng vẻ, hiếm lắm mới thấy một vái bước chân đi qua hành lang nơi tôi ngồi, chắc là các bác sĩ y tá chăng? Cảm giác như hôm nay không một bóng bệnh nhân nào ở đây, thật huyền bí.
Bộp
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Shiro? Nhanh vậy sao? Cậu ấy mới vào phòng bác sĩ chưa đầy năm phút mà.
“Shiro à? Bác sĩ nói thế nào vậy?” Bỏ qua sự thắc mắc, tôi hỏi thẳng vấn đề. Nhưng rốt cuộc không tiếng trả lời, biết rằng Shiro ít nói đến nỗi cam lặng nhưng ạo này cậu ấy đã nói chuyện hay trả lời tôi đàng hoàng nhiều hơn trước rồi, vậy mà…
“Shiro, cậu sao thế?” Tôi thấy kì lạ, gặng hỏi tiếp.
“…”
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an trong lòng, tôi có cảm giác bầu không khí im lặng này khác hẳn so với khi ở cùng Shiro…
Soạt
“!?” Bỗng nhiên một vòng tay ôm lấy tôi, ngày một siết chặt hơn, tôi bất giác hơi giật mình. Cảm giác ấm áp này là sao? Không giống với Shiro… Nhưng tôi nghĩ rằng tôi từng biết hơi ấm áp này… từ rất lâu rồi…
“Đây… không phải Shiro…” Tôi buộc miệng nói ra.
“…” Người đó vẫn không đáp lại tôi một câu nào, song cũng thì thào bên tai tôi “Xin lỗi, Hana… Vì đã không bảo vệ được em… như đã hứa với người đó…”
Giọng nói này chắc hẳn là con trai… Nhưng người này đang nói gì vậy? Tôi không hiểu… 
Vòng tay ngày một siết chặt khiến tôi hơi đau nhói, thế nhưng tôi lại không thể chống cự hay hét lên… Tôi đã im lặng không nói một lời, chỉ biết cảm nhận vòng tay đang ôm lấy tôi này, một cảm giác có vẻ quen thuộc nhưng vô cùng xa vời và mờ ảo…
“Tôi… không biết sau này em còn có thể nhớ tôi được nữa không… Nhưng hiện tại, đây là tất cả những gì tôi có thể làm…”
Tiếng nói đó lại vang lên bên tai tôi, một lúc sau đó, tôi cảm nhận một bờ môi khẽ chạm lên mí mắt tôi, nhẹ nhàng và dịu dàng. Tôi ngạc nhiên, và theo phản xạ định đẩy người đó ra, nhưng cuối cùng vẫn chỉ giữ nguyên như thế. Thay vì hôn lên má, trán hoặc môi như người ta thường làm, người con trai này lại hôn lên mắt tôi. Thật kì lạ.
Nhưng tôi không cảm thấy xa lạ, có một luồng suy nghĩ chợt đến và nói với tôi đây không phải là người xa lạ. Trái tim mong manh này dương như đã rung động, không phải ngay lúc này, mà là từ khá lâu rồi.
Khoảnh khắc này tôi đã gặp ở đâu đó rồi, hình như tôi đang tìm kiếm lại một phần trong kí ức đã bị đánh mất đó. Hẳn cái cảm giác này tôi không biết diễn tả ra sao.
“Nhất định tôi sẽ lại đến tìm em lần nữa… Và, tôi muốn em hãy chuẩn bị…”
Chuẩn bị…
Trong giây phút mơ hồ nhất có thể, đôi môi đang hôn lên mí mắt tôi tự lúc nào đã không còn, và tiếp nối đó là giọng nói ân cần ấy.
Chỉ phút chốc, tôi không còn cảm nhận sự hiện diện của cậu ấy nữa.
Tôi từ từ mở mắt ra theo phản xạ ngay lúc đó, một khoảng không mờ ảo hiện diện trước mắt tôi và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đằng trước.
“Sao thế?” A… giọng nói dịu dàng này, khuôn mặt không chút cảm xúc này thì tôi chắc chắn là Kishihima Shiro, là cậu ấy.
Hơ…
Sao có thể…
Tôi lại nhìn thấy Shiro được…
“Shiro…” Tôi bất giác đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của cậu ấy, mở to mắt ra nhìn kĩ… Liệu đây có phải sự thật không?
“…!?” Vẻ mặt cậu ấy cũng khá ngạc nhiên khi tôi đột ngột làm vậy. Tôi bỗng nhiên mỉm cười như một thói quen.
“Shiro, đúng là cậu rồi. Tớ không hề mơ đúng không?” Tôi bắt đầu cảm thấy cay cay ở sống mũi khi biết rằng thật sự cậu ấy đang ở phía trước. Theo sau đó, tôi nhìn bốn bề xung quanh với tâm trạng rối bời và vui sướng “Shiro, cậu hãy nhìn xem! Tớ đã nhìn thấy được rồi!”
“…Cậu…” Không biết phải nói thế nào trước phản ứng đó của tôi, Shiro cũng hé lộ ra ánh mắt sáng như viên ngọc bích của mình, thế nhưng có pha chút buồn ở đó.
“Cậu nhìn được rồi…” Có thể tôi nhìn nhầm, nhưng hình như Shiro đã cười mỉm thật giấu kín như không để ai nhìn thấy được.
Chuyện này thật sự quá kì lạ, đột nhiên nhìn thấy được, thị giác tôi không còn mất đi nữa. Vào lúc đó, chúng tôi đã nói với bác sĩ luôn và bác sĩ cũng vô cùng kinh ngạc về sự hồi phục đột ngột đến nhanh chóng này. Về việc khiếm thị tạm thời của tôi không ai có thể giải thích được, biến mất một cách bí ẩn, như kiểu đã có gì đó tác động đến và tan biến. Bản thân tôi cũng không tài nào giải thích đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng là đã có chuyện xảy ra ngay trước cái lúc mà mắt tôi nhìn nhận được mọi thứ… Một người con trai đã hôn tôi.
...

Sáng hôm sau đến nhanh thoáng chốc, ngày hôm qua quả nhiên là một phép màu, chuyện người con trai bí ẩn đó xuất hiện, tôi không thể nói với Shiro. Tất nhên rồi… Hẳn cậu ấy cũng sẽ nghĩ tôi tưởng tượng ra mà thôi. Chuyện này chỉ cần giữ cho riêng tôi là ổn.
Haiz, dù thế nào cũng không thể không sốc được, người con trai đó chính xác là ai… Cậu ta nói xin lỗi vì đã không bảo vệ được mình? Hẳn cậu ấy phải biết rõ mình lắm.
Nhưng tôi lại không tài nào nhớ ra…
Và còn cả nụ hôn ấy nữa… Chính xác nó có ý nghĩa gì?
Nhưng có một điều không thể phủ nhận, tôi đã cảm thấy nuối tiếc khi nụ hôn ấy, vòng tay ấy, giọng nói ấy biến mất khỏi tôi…
Soạt
Trong khi tôi đang dọn dẹp đồ đạc của mình ở nhà Shiro để mang về nhà mình, đúng là có hơi buồn, vì dù sao cũng nhờ vụ việc này mà tôi với Shiro đã thân nhau hơn một chút, cậu ấy đã mở lòng với tôi hơn nữa.
“Cảm ơn cậu vì tất cả những chuyện này, không có cậu, tớ cũng không biết phải làm thế nào nữa” Tôi gượng gạo mỉm cười với Shiro, giờ nhìn thấy được mọi thứ rồi, nói chuyện đối diện và nhìn vào cậu ấy làm tôi có hơi ngại ngùng “Cũng đã được một tháng rồi còn gì nữa, nhanh thật đấy, tớ lại cứ nghĩ chỉ được một – hai tuần kể từ khi tớ bị như thế thôi chứ”
“…” Lại với một sự im lặng ấy, tôi mỉm cười với Shiro.
Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng, nói đúng hơn là buồn. Thời gian ngắn ngủi mà tôi dành với Shiro là không thể chối cãi, tôi nghĩ trái tim tôi đã rung động nhiều lần trước cậu ấy, và tôi đã muốn khoảnh khắc ấy kéo dài hơn nữa, nhưng giờ thì phải tạm biệt nó rồi, dù sao thì đó cũng chỉ là suy nghĩ từ một phía của tôi thôi, Shiro hẳn phải cảm thấy phiền phức lắm khi mà cứ mãi phải chăm sóc tôi như thế. Nhưng vì Shiro rất tốt, cậu ấy đâu thể bỏ mặc một đứa không có người thân nào bên cạnh.
“…” Trong cái lúc mà tôi đang suy nghĩ mông lung, cậu ấy đưa cho tôi một tờ giấy, không, nhìn kĩ hơn thì đó là một tấm ảnh.
“À, tấm ảnh này… Lúc ở công viên đó tớ đã đưa cho cậu…” Lần đó, Shiro không tìm được manh mối nào từ tấm ảnh đó, nhưng thay vào đó tôi lại tìm được manh mối từ một chị có lẽ là đã có trong kí ức bị mất của tôi. Đúng vậy, có vẻ như tôi đã từng ở nơi đó, nơi mà được gọi là học viện Majutsu, chỉ chứa những người có sức mạnh gọi là Aki.
Nếu đúng như những lời chị ấy nói là vậy, thì có lẽ tôi thật sự…?
Mặc dù là vậy, tôi cũng không thể nào tin được, tất nhiên rồi, mọi sự trùng hợp đều có thể diễn ra, dù là bất khả nhất.
Màu mắt của tôi có thật sự giống như những người Aki? Tôi chưa nhìn thấy họ bao giờ nên cũng không chắc. Tôi đăm chiêu nhìn tấm ảnh tôi cùng với một người con trai lạ lẫm, cậu ấy cũng có đôi mắt giống hệt tôi…
Tôi không có bất cứ lí do gì để chối từ giả thiết này cả, tuy vậy nó quá đỗi đột ngột khiến tôi không thể thu thập hết trong đầu, hoặc tôi không dám tin nó là thật.
Tất cả những gì xảy ra ở lần công viên đó, tôi đã không thể đưa mình nói với Shiro… Tại sao nhỉ? Lí do tôi không thể nói với cậu ấy những điều này? Tôi cũng không rõ nữa, vài lúc tôi không thể nào hiểu nổi bản thân nữa. Một điều gì đó trong tôi đã ngăn tôi nói với Shiro.
“Hana” 
Shiro gọi tên tôi với vẻ mặt tôi chưa từng thấy ở cậu ấy bao giờ cả, đôi mắt có chút hoài nghi, nét mặt đều lộ tả sự băn khoăn. Nhưng tôi cũng chỉ nghiêng đầu đáp lại “Sao thế?”
“…” Shiro ngẫm nghĩ lúc lâu, rồi mới mấp máy môi “Tôi đã giấu một cảm xúc”
“Hả?” Không hiểu ý của Shiro, tôi hỏi lại.
“Cho nên cậu có quyền giấu tôi chuyện không muốn nói ra” Có thể hơi khó hiểu trong câu nói của Shiro, nhưng cậu ấy đã tránh ánh mắt của tôi.
“Nhưng bất cứ lúc nào cậu muốn nói ra, tôi muốn cậu nghĩ đến tôi đầu tiên”
“!?” Câu nói này của Shiro, tưởng chừng không hề từ cậu ấy, nhưng đối với tôi, nó như là một lời tỏ tình, khiến tôi có chút hạnh phúc, cũng có bối rối, tôi thoáng chốc đỏ mặt, và bất giác lấy hai tay ôm má. Liệu Shiro có để ý không? Sẽ rất xấu hổ nếu cậu ấy biết tôi nghĩ đây là một lời tỏ tình. Mà, làm gì có chuyện đó cơ chứ. Nghĩ đến đó, tôi lại buông tay xuống. 
Ngay lúc ấy, Shiro đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, khoảnh khắc hai đôi mắt gặp nhau như dừng lại trong không gian tĩnh mịch, Shiro trầm tư nhìn vào tôi không chút do dự, đôi mắt có sự kiên định: “Hãy tin tôi”
Tôi ngạc nhiên nhìn lại vào mắt cậu ấy, mọi câu nói Shiro nói ra đều có ý nghĩa cả, đó có thật sự những gì mà trước giờ cậu ấy luôn nghĩ? Nếu vậy thì không gì có thể hạnh phúc hơn thế…
Shiro như thể muốn tôi trọn niềm tin vào cậu ấy, không khác gì muốn tôi dựa dẫm vào cậu ấy hơn nữa. Có thể đó chỉ là vì Shiro coi tôi như người thân hoặc là một người bạn quan trọng, nhưng hẳn để nói được những lời như vậy đối với Shiro không phải là dễ dàng gì. Tôi chỉ biết mỉm cười.
Không một đáp trả lại…
“Cuối cùng ta đã tìm thấy…” Cùng lúc đó, một người con trai mặt lạnh đến sởn gai ốc, lia mắt nhìn xuống, bỗng khuôn mặt lạnh lùng như xác chết ấy nhếch mép cười một cách nham hiểm “Cuối cùng ta đã có thể trả thù được rồi”
Trong đôi mắt vô hồn ấy có sự đau đớn không thể diễn tả nổi.
“Akuma!” Một giọng nói xuất hiện từ phía sau.
“Là ngươi? Ngươi muốn gì?” Không hề quay đầu lại, người con trai ấy chỉ đưa mắt nhìn về phía trước xa xăm.
“Ngươi hãy dừng lại việc đang làm đi, hãy trả lại cuộc sống xưa cho học viện!” Chủ nhân của giọng nói vừa rồi lại vang lên với một sự tức giận.
“Ngươi nói gì vậy? Màn diễn còn chưa bắt đầu mà đã bắt ta chấm dứt rồi sao? Đừng làm ta bật cười!” Nói xong, người đó mới bắt đầu quay đầu lại “Tenshi Sp”
“Ngươi…”
“Cũng một phần nhờ ngươi mà ta tìm thấy vị trí của Aki này!” Người con trai lạnh băng đó khẽ mỉm cười đầy gian xảo “Nhưng có vẻ ngươi đã ở ẩn một thời gian rồi đúng không? Sao không trực tiếp về với bọn chúng mà tìm hiểu chuyện đi!”
“Không phải chuyện của ngươi phải bén mảng vào!” 
“Cũng phải thôi… Mặc dù ta cũng biết là từ hai năm trước đó”
“…”
“Người có Aki Sun đã biến mất hoàn toàn, nhưng Aki đó thì vẫn tồn tại” Người được gọi là Akuma đó ra vẻ suy tư.
“Ý ngươi là sao?” Không hiểu rõ câu nói của Akuma, người kia nhíu máy hỏi.
“Hừm, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Đã hai năm trôi qua rồi đó” Mỉm cười gian ác một lần nữa, Akuma dần biến mất “Ta sẽ để phần sau tự ngươi suy nghĩ, giờ ta phải đi rồi! Hẹn gặp lại vào một ngày không xa, Tenshi Sp!” Người đó dần biến mất trong làn không khí.
“Tại sao phải là bây giờ cơ chứ…” Tenshi Sp bất giác nắm chặt bàn tay, nghiến răng bất lực.
“Hãy tin tôi”
Câu nói ấy của Shiro cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, từ ngày ấy, tôi hay tránh mặt Shiro, không phải vì tôi giận cậu ấy hay gì cả, nhưng thực sự tôi không đủ can đảm nhìn vào mắt cậu ấy. Trong lớp cũng vậy, và khi cùng nhau về nhà cũng thế.
Chắc sẽ khó xử lắm nếu Shiro nói gì đó với tôi bây giờ.
“Oái!” Khi mà tôi vẫn đang đờ đẫn bởi những suy nghĩ trong mình thì bị đâm sầm một cái từ phía trước “G…Gì vậy!?”
“…” Khi nhận ra là tôi đâm vào Shiro khi cậu ấy đột ngột dừng lại, tôi bất giác lùi lại vài bước “C… Chuyện gì…?”
Không hề để ý việc tôi hỏi, Shiro chỉ đăm đăm nhìn về phía trước. Tôi nhìn theo hướng cậu ấy nhìn, và phát hiện thấy một anh chàng, dáng vẻ cao lớn, trạc hai mươi tuổi, nhìn xa nên tôi cũng chỉ rõ là anh ta đeo kính, theo sau là một cô gái trẻ hơn, có thể nhỏ hoặc bằng tuổi tôi, cô ấy nhỏ nhắn và có nét trẻ con với hai tóc bím buộc lên, họ đang nhìn thẳng về phía chúng tôi. Tôi thấy lạ, bèn hỏi Shiro “Cậu quen họ à?”
“Bọn tôi dến để đưa em về, Kisha Hana” Người con trai nói đủ to để chúng tôi có thể nghe rõ với khoảng cách này.
Hả!?
Tôi vẫn không tin vào những gì vừa nghe thấy, với ánh mắt khó hiểu, tôi nhìn hai người học cùng với ngón trỏ chỉ vào mình.
“Tớ biết cậu thấy lạ, nhưng chúng ta hãy cứ tìm một nơi để nói chuyện chi tiết” Cô gái bên cạnh đề nghị. Tôi chỉ biết nhìn lên Shiro xem phản ứng cậu ấy ra sao trước lời đề nghị này. Nhưng Shiro chỉ trầm ngâm nhìn xuống, có vẻ khá lưỡng lự.
Tôi cũng không biết phải trả lời ra sao trước tình huống quá đột ngột này, nhỡ họ là người xấu muốn bắt cóc tôi? Không, theo những gì vừa thấy thì không thể, hai người họ không ra dáng là những tên bắt cóc, họ mặc cùng một bộ đồng phục, màu nâu vàng lạ mắt, cô gái thì mặc váy cũng là đồng phục, chắc hẳn họ đến từ một trường học nào đó, và quan trọng hơn, họ biết tên tôi.
“Được rồi, hãy ngồi đâu đó nói chuyện” Tôi kiên định nói, nhưng trong lòng thì bối rối biết bao. Shiro lập tức đưa mắt nhìn tôi. Ôi, lại ánh mắt đó. Tôi khẽ gật đầu nhìn cậu ấy, ám chỉ “Đừng lo” cho cậu ấy an tâm.
Haiz, những gì xảy ra với tôi càng ngày càng phức tạp.

 3 

“Xin chào em, Kisha. Hẳn em rất ngạc nhiên, điều đó dễ hiểu thôi, vì hai năm trước, em đã mất đi một phần kí ức về bọn tôi” 
“S…Sao anh biết về chuyện đó…!?” Tôi giật mình khi anh ta nói đúng những gì đang xảy ra với tôi. Tôi bắt đầu cảnh giác trước bọn họ.
“Không cần phải lo lắng, bọn anh sắp giải thích kĩ lưỡng để em có thể dễ hiểu hơn đây” Đẩy gọng kính của mình lên, anh ta nói tiếp “Tôi là Tanagi  Seyu, hội trưởng học viện Majutsu, chắc đến bây giờ em cũng phải biết về học viện này”
Học viện Majutsu!? Là người chứa Aki !?
Tôi mở to mắt hơn để nhìn kĩ cô gái và anh chàng này. Quả nhiên… Đôi mắt của họ… Để ý chi tiết một lần nữa, tôi phát hiện ra cả hai người họ đều đeo một vật gì đó, là dây chuyền? Học viện đó bắt đeo sao? Mặt dây chuyền đó là một khối cầu giống như một viên ngọc có màu đẹp huyền ảo, tôi như bị thu hút bởi vẻ đẹp của viên ngọc đó. Nhưng… giờ nhìn kĩ anh ta, tôi cảm giác đã nhìn thấy khuôn mặt này đâu đó rồi, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cảm, nhưng trong đó ẩn hiện một cảm xúc phức tạp.
“Còn tớ là Tomoyo Ayu, thư kí văn phòng hội học sinh Majutsu, tớ và cậu đã từng khá thân hồi đó, nhưng mà nói vậy chẳng có ích gì khi cậu không nhớ gì cả nhỉ?” Cô gái tên Ayu đó cười khì khì khá ngớ ngẩn, cô ấy làm tôi nhớ đến khuôn mặt ngốc nghếch của bà bạn Akari của tôi. Nghĩ như vậy tôi bỗng thấy nhẹ lòng hẳn.
“Có chuyện gì?” Quay trở lại với thực tại, Shiro hỏi luôn vào vấn đề không do dự. Nghe xong, anh Tanagi và Tomoyo nhìn nhau rồi mới nghiêm túc nói: “Kisha Hana, em đã từng học ở học viện Majutsu, vào hơn ba năm trước.”
“…” Có lẽ tôi đã ngờ ngợ điều đó rồi nên không có cảm giác ngạc nhiên lắm, tuy nhiên, giờ mọi thứ đã đi đến một kết luận, tôi thực sự đã học ở đó.
“Cậu chỉ học một năm ở học viện mà thôi, cái lần cậu lần đầu đến học viện, chúng ta chưa quen nhau nên tớ không rõ lí do, nhưng tớ biết là cậu được hai cựu hội trưởng tìm thấy tiềm năng là một Aki, nên đã đưa cậu đến học viện.”
“Hai cựu hội trưởng đã đưa tôi đến đó?” 
“Đúng vậy, có vẻ như lúc ấy cậu chưa phát giác được Aki của mình” Tomoyo giải thích tiếp.
“Vậy Aki của tôi là…” Tôi như nín thở trong giây lát. Aki là một sức mạnh tiềm ẩn, có thể gọi là nó tồn tại bẩm sinh trong mỗi con người đặc biệt, nghe nói chính Aki chọn chủ nhân mình từ khi mình chưa ra đời, và tôi là trong số những người đặc biệt như thế.
“Aki Moon” Anh Tanagi nghiêm túc trả lời, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mặt trăng…
“Đó là Aki thế nào vậy?”
“Nếu hỏi câu đó thì không ai có thể trả lời được cho em, vì Aki Moon rất đặc biệt, chỉ có một người duy nhất sở hữu Aki ấy, không có hai” 
“Tôi sở hữu một Aki như thế ư…” Tôi trầm tư suy nghĩ. Trong tất cả lại là mình sở hữu một Aki đặc biệt như vậy, tôi nghĩ phải có nhiều Aki khác đặc biệt hơn: “Vậy chỉ có Aki Moon là đặc biệt thôi sao?” 
“Không, Aki Moon sở hữu sức mạnh khác, và một Aki nữa cũng sở hữu một sức mạnh đặc biệt, nếu hai Aki này hợp nhất thì sẽ tạo ra sức mạnh hủy diệt vô cùng mạnh, không ai có thể chống lại được.”
“Aki của tôi hợp nhất với một Aki khác sẽ tạo ra sức mạnh hủy diệt? Sao có thể…?” Tôi lại một phen kinh ngạc, Aki của tôi lại kinh khủng như vậy, bản thân tôi còn không dám tin mình có Aki, giờ lại là thế này… Khi đã định thần lại mọi chuyện, tôi hỏi tiếp “Aki đó là gì?”.
“Là Aki Sun…” Tomoyo tiếp lời, với một giọng trầm tư, một chút hoài niệm.
Aki Sun… Mặt trăng và mặt trời… Thật kì lạ, hai Aki này thật kì lạ… Dường như trong phút chốc, tôi cảm thấy mình và người sở hữu Aki đó thật đặc biệt, quả là trùng hợp, khi tôi là người sở hữu một Aki như thế. Hít một hơi thật sâu, tôi băn khoăn “Vậy… người sở hữu Aki ấy, liệu tôi có quen không? Người đó là ai?” 
Có lẽ câu hỏi này là không cần thiết với vấn đề hiện tại, nhưng tôi vẫn tò mò, người đó sở hữu một Aki đặc biệt giống tôi, và nếu hai chúng tôi gặp nhau thì Aki sẽ trở nên lớn mạnh. Tôi thực sự muốn biết, người đó là ai? Liệu có ở gần tôi không? Cũng có thể vẫn chưa được tìm ra…
“…” Sau câu hỏi đó của tôi, anh Tanagi và Tomoyo bỗng trở nên im lặng, bầu không khí căng thẳng đến kì lạ. 
“Trước hết cậu chỉ cần biết người sở hữu Aki Sun đó…!”
“Tomoyo…” Khi mà Tomoyo định nói gì đó thì bị anh Tanagi cắt ngang, anh ấy đưa mắt nhìn xuống một lúc rồi mới nhìn tôi mà nói “Một trong hai cựu hội trưởng đã đưa em vào học viện Majutsu này chính là người đã sở hữu Aki Sun”
Ra vậy… Chúng tôi đã tiếp xúc với nhau… Người có Aki đó đã phát hiện ra Aki trong tôi và đưa tôi đến học viện… Vậy ra chính người đó là người đã chuyển bánh xe đời của tôi, vào khoảng ba năm trước. Nghĩ đến đó, tôi nhìn xuống mà hỏi “Người đó… và tôi, như thế nào?”
“Hả?”
“Mối quan hệ của chúng tôi năm ấy” Tôi kiên định ngước lên nhìn anh Tanagi và Tomoyo.
“S…Sao cậu lại hỏi vậy…?!” Tomoyo đột nhiên thay đổi tâm trạng thành tái mét, có gì đâu mà phản ứng mạnh vậy?
Bên cạnh đó, anh Tanagi chỉ tránh ánh mắt của tôi ra chỗ khác, khẽ nhíu mày “Cậu ấy là hội trưởng nên khá bận bịu, cho nên hai em không hay gặp nhau, gần như không nói chuyện lần nào”
“Ra vậy… Nhưng chẳng phải người đó đã đưa em vào học viện sau khi phát giác ra Aki của em sao? Chắc cũng phải…”
“Tôi không rõ nữa, lúc ấy tôi cũng không quen biết em, còn cậu ấy thì tôi chỉ nghe qua là có Aki Sun, là người được hiệu trưởng trước kia tín nhiệm thôi”
Anh Tanagi ngay lập tức xen vào câu nói còn dang dở của tôi, làm tôi đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng không thể ép được. Còn Shiro sau khi nghe câu trả lời của anh Tanagi, khẽ nhếch mày suy tư, tỏ vẻ hoài nghi.
“Tuy nhiên, em không chỉ là người chứa Aki” Anh Tanagi chuyển chủ đề, quay đầu lại “Em còn đặc biệt hơn thế”
Lại còn đặc biệt hơn sao? Có phải anh ấy định nói đặc biệt trong đặc biệt? 
“Hana à, trong dòng máu không chỉ có Aki, còn là một Tenshi” Tomoyo tiếp lời, nhìn tôi rạng rỡ.
“Tenshi? Là sao?”
“Thiên thần ấy, cậu là một thiên thần”
Nghe đến đó, tôi bỗng không nén được cười “Ý cậu bảo thiên thần trên thiên đường ấy á? Đừng đùa tôi thế chứ!” 
Tiếp theo đó là bầu không khí im lặng, bao nhiêu con mắt nhìn tôi khó hiểu. Ế, không phải là đùa sao?
“Kisha, tôi biết em sẽ không tin đâu. Nhưng thiên thần có thật, họ được gọi là Tenshi, và họ học ở một nơi được gọi là Học viện Tenshi” Anh Tanagi nghiêm túc nhìn tôi khiến tôi cũng không dám nói gì thêm.
“Học viện Tenshi? Tại sao tôi chưa từng nghe đến học viện này?” 
“Vì không như học viện Majutsu, riêng học viện Tenshi là tuyệt mật, chỉ có những Tenshi và những người Aki là biết về học viện này, ít nhất là những học sinh ở Majutsu đều biết”
“Tại sao học sinh Majutsu lại biết đến học viện Tenshi tuyệt mật như thế chứ? Có liên quan gì sao?”
“Có thể nói là như vậy, mà liên quan thì cũng không hẳn. Vì từ rất lâu rồi, trước khi chúng ta được ra đời, hai học viện này đã là kẻ thù của nhau, tự lúc nào đã có một lời thề giữa hai học viện là không được xâm phạm lẫn nhau. Không một học sinh nào ở hai học viện được phép liên quan hay có mối quan hệ nào với nhau cả. Tuy nhiên, đã có một chuyện xảy ra khiến lời thề đó bị phá vỡ, và hai học viện cũng được cải thiện mối quan hệ với nhau rồi” Anh Tanagi giải thích tỉ mỉ, còn đầu óc tôi thì rối bời không thể nào tiếp thu hết.
“Và… tôi là một Tenshi? Đợi chút đã! Thực sự tôi không thể hiểu nổi, thật phức tạp!” Tôi bất giác ôm đầu, lắc đi lắc lại. Shiro nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt dịu dàng đó đã giúp tôi trấn an được phần nào. Tôi lại hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía trước “Kết luận là tôi có dòng máu nửa là người Aki nửa là Tenshi?”
“Đúng vậy”
“Tại sao chứ…?” Tôi nhíu mày nhìn hai người họ, bất lực hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
“Hana, hãy cố gắng bình tĩnh lại sau khi nghe chuyện này nhé…” Tomoyo nhìn tôi kiên định. Tôi bỗng trở nên cảnh giác.
“Hana à, bố mẹ cậu, một người là Tenshi, một người là Aki”
!?
Trong thoáng chốc, một tia sét như đâm trúng vào tôi, khiến tôi trở nên lảo đảo. Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh “C… cậu vừa nói gì? Bố mẹ tôi… liên quan đến tất cả những chuyện này? Cậu vừa nói mẹ tôi là một…!?”
“Tenshi… còn bố cậu, ông ấy từng học ở học viện Majutsu, là một người Aki”
Tôi không thể nào tin vào những điều vừa nghe, tôi không thể ngờ mẹ tôi là một Tenshi, và không nói một lời nào trước khi bà mất… Cả bố nữa, bố tôi đã biến mất và được cho rằng là đã mất rồi, phải chăng tung tích của bố tôi đều có lí do của nó? Thật sự tôi không thể nào… 
Tôi cảm thấy thật choáng váng, đầu tôi ong cả lên và không thể ý thức được vấn đề nữa. Đúng lúc đó, Shiro đỡ lấy tôi, ân cần, nhẹ nhàng. Tôi cố gắng cân bằng bản thân, mỉm cười với cậu ấy.
“Những gì chúng tôi nói, em có tin hay không, tùy thuộc cả vào em, nhưng tôi chỉ biết khuyên với em rằng, trăm nghe không bằng một thấy, hãy đi cùng chúng tôi, em sẽ hiểu rõ vấn đề hơn” Anh Tanagi kiên định nhìn tôi.
Đến học viện Majutsu? Nơi mình từng học… mà chính bản thân không thể nhớ?
Đến nơi bố mình từng học…
Đến nơi mà trong kí ức của mình không có…
Quan trọng hơn… đến nơi không có…
Như một phản xạ, tôi liếc nhìn Shiro, có vẻ cậu ấy cũng bất an chẳng kém gì tôi.
“Hãy tin tôi, chúng tôi sẽ không làm gì em cả, chỉ cần em đồng ý, chúng tôi sẽ đưa em đến đó, nếu em muốn trở về cũng được” Anh Tanagi nói tiếp để đảm bảo cho câu trả lời của tôi không có phần do dự.
“Hãy tin tôi”
Tin… Tôi nhìn vào ánh mắt của Shiro, cậu ấy cũng hiểu ý tôi, khẽ nhíu mày.
Nếu tôi đến đó, phần kí ức bị đánh mất sẽ được làm rõ. Thế nhưng… tôi không thể đem mình ra để trả lời, dù rất muốn. Tôi lại đổi hướng nhìn anh Tanagi, anh ấy đang ngóng chờ câu trả lời của tôi.
A… Khuôn mặt này, tôi nhớ là tôi biết, khuôn mặt ấy quả nhiên rất giống. Nhưng không thể đoán bừa được, tôi muốn thêm phần chắc chắn “Anh Tanagi, tôi nhờ anh một việc được không?”
“Là gì?” Anh ấy có phần ngạc nhiên.
“Được chứ?” Tôi chắc nịch hỏi lại một lần nữa.
“À… ừ” Ngẫm nghĩ giây lát, anh Tanagi gật đầu.
Soạt
Có lẽ hành động của tôi lúc này sẽ khiến bất cứ ai nhìn thấy đều ngạc nhiên và khó hiểu. Nhưng tôi cần phải làm điều này để xác nhận. Tôi từ từ đứng lên khỏi ghế ngồi, đưa tay chậm rãi bỏ kính đang đeo của anh Tanagi ra. Ánh mắt anh ấy lộ rõ sự kinh ngạc, khác với sự lạnh lùng vừa nãy, hẳn vậy rồi, không bị giật tay xuống là còn may cho tôi.ấu khi đã bỏ hẳn kính xuống khỏi khuôn mặt của anh ấy, tôi không nén được sự bối rối lúc này. Quả là quá giống, liệu có ai có thể giống hơn được không có chứ…
“Anh…” Tôi lấy tay bịt mồm để không lộ quá rõ sự kinh ngạc. 
“Có chuyện gì vậy, Hana?” Tomoyo không ngừng thấy kì lạ bèn hỏi tôi.
“Anh Tanagi, em hỏi thật, anh và em có mối quan hệ thế nào?” Tôi đột ngột hỏi một câu khiến ai cũng phải há hốc mồm “Ba năm trước ấy!”
Anh Tanagi không ngừng thấy kì lạ nhưng cũng nhanh quay trở về với vẻ lạnh lùng ấy “Tôi nghĩ có sự hiểu nhầm nào đó ở đây, nói là không có quan hệ gì thì không đúng, nhưng ba năm trước, tôi chỉ vô tình gặp em, sau đó cũng nói chuyện nhiều”
“Như thế nào?”
“Tôi gặp em lúc mà bạn tôi – Tanaka cứu em khỏi bị ngã từ tầng hai xuống bằng Aki của mình, sau đó ta gặp lại nhau ở lễ hội Nhân Mã, mà cũng dài lắm, tôi nghĩ em chỉ cần biết đến thế là đủ” Anh Tanagi vừa nhớ lại vừ kể cho tôi.
“Chúng ta có thân nhau lắm không? Có thân đến mức đi chơi riêng hay chụp ảnh riêng gì không?” Tôi bắt đầu hỏi dồn.
“Nếu vậy thì không đâu, tôi và em không phải là thân thiết lắm, chỉ là nhiều chuyện xảy ra khiến chúng ta hay gặp nhau và nói chuyện thế thôi” Anh Tanagi cảm thấy thắc mắc trước phản ứng kì lạ đột ngột này của tôi.
Không thân lắm à… Có khi nào tôi nhầm không…?
“Chính xác có chuyện gì vậy Hana?” Tomoyo không giấu nổi sự tò mò của mình.
Có lẽ không giải thích thì lại bảo mình thô lỗ, tôi bèn đưa cho hai người họ xem tấm ảnh mà tôi chụp cùng với một cậu con trai lạ lẫm, chắc cũng là người Aki. Xem kĩ xong tấm ảnh, hai người họ lại một phen ngạc nhiên lần nữa, họ nhìn nhau rồi lại nhìn xuống, nói chung không chịu nhìn tôi lấy một lần, tôi thở dài “Sao nào?” 
“Hana, cậu có tấm ảnh này từ đâu vậy?” Tomoyo nhíu mày nhìn tôi.
“À… Tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ tự nhìn tìm thấy trong cặp mà không rõ nó từ đâu nữa, nhưng có tôi ở đó nên tôi không nghĩ nó không liên quan đến tôi, tôi đã cố tìm hiểu nhưng vô ích” Giải thích cho sự tò mò của Tomoyo, cô ấy chỉ buồn rầu nhìn xuống nơi tấm ảnh. 
Phản ứng này của họ làm tôi không khỏi băn khoăn, đoán chắc họ phải biết người này, phản ứng không khác gì lúc mà tôi hỏi ai sở hữu Aki Sun. Mà nếu tôi không nói trước thì họ sẽ im lặng đến tối mất.
“Người này, người con trai trong ảnh này là ai thế?”
Tomoyo bỗng giật nảy mình. Cậu dễ đoán quá đấy, Tomoyo. Tôi đành nhìn sang anh Tanagi, có vẻ không hề hấn gì câu hỏi của tôi, anh ấy chỉ nhìn tấm ảnh, ngay lúc đó, anh ấy nhìn tôi khiến tôi thấy kì lạ.
“Kisha, em… thật sự không nhớ một chút gì sao? Ít nhất sau khi nhìn kĩ tấm ảnh này?” 
“Anh hỏi gì lạ vậy? Tất nhiên là không thể nhớ rồi” Tôi trả lời cái câu hỏi quá hiển nhiên ấy, nhưng anh Tanagi chỉ nhíu mày nhìn xuống. Thật không thể hiểu nổi hai người này.
“Nếu em muốn biết người này là ai, hay nhiều sự thật vẫn chưa làm sáng tỏ, hãy đi cùng chúng tôi, đến học viện Majutsu, sẽ có người trả lời những câu hỏi của em, Kisha Hana” Anh Tanagi kiên quyết nhìn tôi và khẳng định câu đề nghị thêm một lần nữa. 
Anh ta đang cố gắng thuyết phục tôi đến nơi đó. 
Như vậy có ổn không?
Nếu tôi không đi cùng họ, sự thật, hay một phần kí ức của tôi sẽ không bao giờ được làm sáng tỏ. Như vậy, cứ để như hiện tại, tôi sẽ ổn chứ? Tôi chỉ biết quay sang nhìn Shiro, tìm kiếm câu trả lời từ cậu ấy.
“Tại sao phải đưa cô ấy trở về?” Ngay phút giây đó, Shiro lạnh lùng hỏi hai người đó, ánh mắt cậu ấy chưa từng nghiêm túc như thế.
“…” Anh Tanagi nhìn Shiro không chớp mắt, thật kinh khủng, hai đôi mắt vô cảm đang nhìn nhau, Tomoyo cũng cảm thấy sự đe dọa. Sau đó, anh Tanagi cũng phải thở dài, chuyển hướng mắt nhìn tôi mà trả lời “Chúng tôi cần em, học viện Majutsu, và cả học viện Tenshi nữa”
Cần tôi…?
“Hana, hai học viện đang gặp nguy hiểm, chúng tớ thật sự cần cậu trở về!” Tomoyo như đang khẩn cầu tôi.
Có chuyện gì đã xảy ra ở hai học viện đó sao? 
Nhưng…
“Mặc dù hai người nói vậy, tôi không chắc trở về đã làm được gì đó đâu, vì tôi bị mất trí nhớ về những gì ở học viện, về chính Aki của bản thân rồi”
“Tôi tin rằng Aki trong em sẽ được đánh thức một lần nữa!” Anh Tanagi khẳng định.
“Sao anh chắc chắn như vậy?”
“Vì em đã một lần như thế này, không tin rằng mình có Aki, song cuối cùng cũng được đánh thức”
“Aki sẽ được đánh thức từ chính trái tim, cảm xúc của cậu, lúc đó vòng Aki sẽ xuất hiện. Hana, cậu đã tạo vòng Aki một lần khi đánh thức được Aki trong mình rồi, tớ tin cậu sẽ làm được lần hai” Tomoyo hướng ánh mắt sáng ngời niềm hi vọng vào tôi, tôi bất giác tránh đi.
“Vòng Aki?”
“Là đây” Tomoyo và cả anh Tanagi giơ viên ngọc có màu sắc đẹp diệu kì đó lên. Ra đó là vòng Aki. Có thật tôi đã từng tạo vòng thế này không?
“Hana, quyết định tùy thuộc vào cậu đó” Tomoyo nhìn thẳng vào mắt tôi không chút do dự. Tôi cảm thấy trọng trách của mình thật nặng nề, bất giác áp lực trong đầu.
“Học viện đang bị hắc khí xâm nhập, hắn muốn hủy diệt hoàn toàn những người có Aki và cả Tenshi nữa!” Tomoyo nói tiếp.
“Tôi…” Dù có vậy, tôi đâu thể làm gì, nói là có Aki, nhưng hiện tại tôi đang rất bất lực.
“Xin hai người hãy để ý đến cảm xúc của Hana một chút”
Ngay lúc tôi đang căng thẳng tột độ, một tiếng nói trầm ấm vang lên. Shiro, cậu ấy lại che chở tôi… Hiện tại tôi đoán cậu ấy cũng bối rối trong lòng, nhưng mọi thứ đều được giấu trong cái vỏ bọc vô cảm kia một cách hoàn hảo. Nghe xong, Tomoyo và anh Tanagi cũng không nói gì thêm.
“Tôi hiểu rồi, vậy em cứ từ từ suy nghĩ rồi hãy trả lời tôi sau” Anh Tanagi nói xong thì nhìn Tomoyo ra hiệu, hai người cùng đứng lên.
“Vậy mong gặp lại cậu sớm nhé, Hana” Tomoyo mỉm cười nhìn tôi, nhưng ánh mắt buồn rầu thì không thể giấu được.
“À, cậu kia, tôi biết cậu hiểu vấn đề rồi đấy nhỉ, tôi có lí do để cho cậu – một người lạ mặt nghe tất cả những chuyện này” Đúng lúc đó, anh Tanagi quay lại nhìn Shiro với ánh mắt quá vô cảm “Tôi không biết cậu là ai, nhưng đừng xen vào chuyện của chúng tôi. Dù không phải là Aki, nhưng tôi cảm thấy có gì đó ở cậu, sau này tôi sẽ đề phòng cậu nhiều đấy”
Sau đó anh ấy nhìn tôi “Nếu em đã có câu trả lời, hãy liên lạc qua gió”
“Gió?”
“Không phải tôi là người trực tiếp nghe câu trả lời của em, nhưng qua cơn gió, bạn tôi – là hội phó của học viện sẽ nghe thấy”
“Hội phó… Qua cơn gió ư?” Hẳn điều đó có liên quan đến Aki. 
“Tôi sẽ chờ câu trả lời từ em, tạm biệt”
Sau khi hai người đã ra khỏi tầm mắt, tôi nhìn tấm ảnh đó một lần nữa. Người con trai này… tôi muốn biết người đó là ai… Người có thể làm tôi nở một nụ cười hạnh phúc như thế…
Và cả những chuyện khác nữa…
Đúng rồi, cả nụ hôn kì lạ đó nữa. Người con trai kì lạ đã ôm lấy tôi và hôn tôi. Cảm giác nhờ nó mà tôi có thể nhìn thấy lại ánh sáng. Nếu thật là vậy, tôi rất biết ơn người đó. Không biết có phải là người Aki không?
Lúc đó, người ấy đã nói về lời hứa với một ai đó, có vẻ là một lời hứa quan trọng.
“Xin lỗi… vì đã không thể bảo vệ được em… như đã hứa với người đó”
Lời hứa này, người con trai ấy đã hứa với người nào đó là sẽ bảo vệ tôi. Vậy tức là vẫn còn nhiều người khác coi tôi là một người quan trọng với họ.
Tôi muốn biết tất cả, tôi muốn lấy lại kí ức đã bị đánh mất ấy. Hẳn kí ức đó đã rất quan trọng đối với tôi… Thỉnh thoảng tôi cũng hay mơ về nó… Dù sao thì tôi đã cười như vậy cơ mà.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ nhận ra một điều rằng, vào khoảnh khắc ấy, giấy phút đó, Shiro đã nhìn tôi với ánh mắt sáng rực như một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm sâu thẳm…
Sâu thẳm cả trái tim trống rỗng nhất…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét