Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

Majutsu Academy II (Chap 2)

Chap 2
MY VERY SAD LOVE
Mối tình buồn của em

“Chúng ta cần cô ấy”
Một tiếng nói kiên định cất lên giữa bầu không khí tán loạn. Mọi thứ lập tức im lặng đến đáng sợ.
“Cậu đang nói gì vậy?” Lại một tiếng nói khác cất lên với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Học viện giờ như vậy rồi, cậu nghĩ sao đây? Chúng ta cần Aki đó”
“Nhưng… cậu quên điều gì sao? Aki Sun đã biến mất rồi”
“…”
Bầu không khí ấy lại trở nên im lặng. 
“Hãy nhờ học viện Tenshi cứu giúp”
“Đừng nói năng thiếu suy nghĩ như thế! Học viện đó từ lâu đã không ưa gì chúng ta, muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?”
“Với cả hiệu trưởng đã quy định không được nhắc đến cái tên đấy trong học viện” 
Đã hơn hai năm kể từ khi sự kiện Giáng Sinh của học viện Majutsu diễn ra. Ngày hôm ấy bao trùm bao sự đau thương mất mát, một người bạn phản bội, một người ra đi không lời tạm biệt. Thời gian đã trôi đi mà không quay trở lại, cảm xúc vẫn đọng lại tỏng lòng những người bạn nơi đây. 
Không khí xung quanh học viện Majutsu âm u hơn bao giờ hết, hiệu trưởng mới đã lên tín nghiệm. Tuy nhiên vào một ngày yên bình, âm khí bí ẩn đã xâm nhập học viện và giờ đây học viện không thể duy trì với tình trạng hiện nay. Học sinh đang sống qua ngày với tâm trạng bất an, có những học sinh cố gắng thoát ra khỏi đây nhưng không thể vì kết giới bao quanh trường quá mạnh. Aki của từng người đang gặp nguy hiểm bởi âm khí. 
Học viện giờ đây mù mịt, bầu trời xám xịt với cây cối không còn một tán lá, hoa đã tàn lụy. Có thể nói, mọi thứ ở đây đang chết dần chết mòn.

 1 
“Hiệu trưởng!” Một người xông vào cửa phòng một cách vội vã.
“Chuyện gì?” Một cô bé chỉ khoảng mười tuổi, với ánh mắt sắc sảo và phong thái lạnh lùng, không ai nghĩ tâm hồn chỉ là một cô bé mười tuổi.
“Có một sức mạnh gì đó rất kì lạ đang xâm nhập vào học viện Tenshi chúng ta ạ!” Với vẻ mặt hốt hoảng, người đó trợn mắt sợ hãi.
“Cái gì?” Như mất đi sự lạnh lùng vốn có, hiệu trưởng khẽ nhíu mày “Sao ngươi biết?”
“Chỗ gốc cây Sapphire đã tàn lụy không một lông vũ nào nữa rồi ạ! Và cây Jia Baoyu đang dần bị giống thế!” Sau khi lấy một hơi, người đó nói tiếp: “Những tiến bối lo lắng rằng đây là một sức mạnh từ âm khí đã ăt đầu lan tỏa dần ra đây”.
“…” Hiệu trưởng với dáng hình một cô bé ngâm mình trong vẻ suy tư.
“Chúng ta có nên gọi Tenshi Sp tới không ạ?”
“…” Hiệu trưởng bỗng lặng người đi giây lát rồi lại quay trở về với sự lạnh lùng “Không, người đó đang có nhiệm vụ của riêng mình rồi! Không thể làm phiền! Bây giờ cứ dể ta lo chuyện này trước đã.” Suy nghĩ tiếp, hiệu trưởng lại nói tiếp “Mau thu xếp với hiệu trưởng Majutsu”.
“Vâng!” Cuối cùng, người đó khuất đi sau cánh cửa.
Căn phòng trở lại với sư yên tĩnh, hiệu trưởng khẽ thở dài: “Nato, quay trở lại đi”

Cùng lúc ấy, một người con trai khẽ mỉm cười nham hiểm nhìn xuống quang cảnh học viện Tenshi như thể hắn đang ngắm cảnh vạn vât đang đổi thay. Hắn đắc chí ngẩng đầu lên giời: “Giờ chỉ cần tìm người có Aki Moon, nhưng trước hết phải tìm cho ra manh mối của Tensh Sp đã”, và chỉ thoáng chốc người con trai đó biến mất hút trong làn không khí.
“Hiệu trưởng Tenshi” Một người đàn ông tầm trung niên đứng dậy, kính cẩn chào cô bé đằng trước. Cô bé đó cũng chào lại, đó là hiệu trưởng Tenshi.
“Hai học viện đang vô cùng nguy kịch, hiệu trưởng đã tìm ra ai là thủ phạm gây rấm khí này không?”
“Chưa, nhưng thủ phạm ắt hẳn là một người rất mạnh mới có thể tạo ra một sức mạnh chống lại cả học viện như thế”
“Hiệu trưởng Majutsu, tôi đang suy nghĩ về động cơ của người này”
“Hiệu trưởng nghĩ sao?”
“… Nguyên nhân gây ra vụ việc lần này, có thể do từ sự kiện Giáng Sinh hai năm trước”
“!?” Sau khi nghe xong câu nói đó, hiệu trưởng Majutsu kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết của hiệu trưởng Tenshi, hẽ nhíu mày “Lúc đó, hiệu trưởng Majutsu khác đã đảm nhiệm ấy ư?”
Hiêu trưởng Tenshi gật đầu “Liên quan đến mức nào thì ta không dám chắc, tuy nhiên sự kiện lần đó đa xảy ra một biến cố gì chắc hiệu trưởng cũng biết rõ”.
“…” Suy ngẫm một lúc, hiệu trưởn Majutsu kiên dịnh nói “Chúng ta không thể liên lụy trò đó thêm nữa..”
“… Ta không dám chắc được điều gì cả, vì có khả năng cao thủ phạm lần này sẽ tìm kiếm trò ấy”.
“Vậy…!” Hiệu trưởng Majutsu bỗng mất bình tĩnh trông giây lát.
“Không sao, hiệu trưởng cứ yên tâm” 
“Sao hiệu trưởng tự tin rằng sẽ không sao?”
“Vì người đó đang ở bên cạnh”
“Ý hiệu trưởng là Tenshi Sp?”
“Ta cũng không rõ nữa, nhưng ta cảm nhận một luồng sức mạnh khác biệt so với chúng ta, khác với Tenshi Sp”
Một người khác… khác với chúng ta… khác với một Tenshi, khác với một Aki…
 2 

I give you my love
I give you my song
How can I love you now?
Bài hát của mẹ… Mình thường hay rất hát bài này, tại sao bây giờ lại có thể quên mất cơ chứ…? 
Tít… Tít…
Tiếng máy nhịp tim…?
Tại sao…? À, đúng rồi, mình suýt bị xe đâm, nhưng tại sao mình còn sống?
“…” 
“Kisha!”
“Ưm…!”
Tôi ôm lấy cái đầu đau điếng. Ngay sau đó, tôi định thần lại xung quanh mới nghĩ rằng đang ở bệnh viện, tiếng đo nhịp tim và mùi băng gạc là không thể nhầm đi đâu được.
“Kisha, sao không?!” Bàn tay tôi như ai đó đang nắm chặt, hình như có chút run rẩy. Do tôi tưởng tượng chăng?
“!?” Tôi bất giác quay đầu lại, mặc dù vẫn vô thức nhìn trong khoảng không trống rỗng. Ai vừa gọi tôi vậy?
Ngay lập tức, một vòng tay ấm áp lay nhẹ tôi một lần nữa. 
“Này, sao vậy?”
Hả? Tôi vẫn đang nhìn về hướng giọng nói đó vang lên mà… Sao lại vậy?
“Kisha! Hãy nhìn vào tôi!”
Giọng nói ấy ngày một mãnh liệt hơn, dường như có chút lo sợ. Giọng nói này chắc hẳn là của Kishihima, haiz, lại làm phiền cậu ấy sao?
“Hana…”
Giọng nói ấy lại trở nên yếu dần, có chuyện gì vậy, tôi cố gắng nhìn về phía trước nhưng lại vô ích.
“Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi!”
“Thật sao? Bảo người thân ra khỏi phòng đi!”
“Vâng… Mời cậu ngồi chờ ở ngoài phòng bệnh để cho bác sĩ chúng tôi kiểm tra bệnh nhân ạ!”
“…”
Ồn ào quá… Có ai đó đang đỡ tôi nằm xuống.

“Hana…”
!?
“Dù xảy ra chuyện gì thì cũng hãy mạnh mẽ lên”
Ai đang nói vậy?
Mạnh mẽ…?
“Haiz…”
Phút chốc tôi nghe thấy tiếng thở dài não nề của một người đàn ông, chắc đó là bác sĩ.
Cạch
Tiếng cửa được mở, những bước chân bước ra, ngay sau đó là tiếng nói: “Theo chuẩn đoán cua tôi, bệnh nhân đã bị khiếm thị tạm thời”
Khiếm thị?!
“Căn nguyên của chứng này có lẽ do quá sốc tâm lý, dây thần kinh thị giác bị ảnh hưởng và mất đi khả năng nhìn nhận ánh sáng. Tôi nói đây là tạm thời bởi bệnh nhân có khả năng vẫn lấy lại được thị giác, nhưng tôi vẫn không dám chắc được điều gì, nên tốt nhất để cô ấy ở lại đây để chúng tôi thường xuyên theo dõi.”
Cái gì…
Sao lại có thể…?
Họ đang nói về…?
Cạch
Tiếng bước chân khác đi vào phòng, bước đi chậm rãi, tiến tới sát giường tôi đang nằm. Bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Họ đang nói về ai vậy?” Tôi điềm tĩnh hỏi với ánh mắt đang nhìn trong vô thức.
“…”
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“…”
… Biết ngay mà
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé” Tôi bắt đầu mỉm cười một cách ngớ ngẩn.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì một làn hơi ấm áp bao trùm lấy tôi, khiến tôi cũng lặng người đi giây lát.
“Kishihima…!?” Mặc dù không nhìn rõ được người phía trước nhưng tôi có thể nhận ra vòng tay đó là của ai.
“Xin lỗi…”
Một lời nói nhỏ nhẹ, dường như thầm lặng đến mức chỉ đủ để cho bản thân nghe thấy.
“Cậu vừa nói gì à, Kishihima?” Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ấy, sau đó cũng khẽ thở dài cùng với nụ cười mỉm trên môi “Cậu đang làm gì vậy? Chỉ là tạm thời thôi đúng không? Mà tôi cũn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra lúc đó nữa, tôi không nhớ là mình đã bị đụng xe hoàn toàn, và ai đó đã ở đó thì phải” Vừa nói tôi vừa ngẩng đầu lên ra vẻ nghĩ ngợi “Cảm giác ai đó đã ở gần nói gì đấy với tôi, Kishihima, làm sao cậu biết mà đưa tôi dến bệnh viện vậy?”
“…” Kishihima vẫn im lặng như ngày nào, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy tâm trạng nặng trĩu của cậu ấy.
“Thôi nào, nói gì đi chứ! Vì giờ thị giác tớ không được tốt lắm nên tớ chỉ còn biết dựa vào thính giác thôi, không thể nhìn vẻ mặt cậu để đoán cậu đang nghĩ gì như trước nữa rồi, cậu phải nói gì đó thôi” Tôi cười trừ.
“Lúc đó…” Cuối cùng cũng cất lên tiếng nói, nhưng nó nhỏ đến mức tôi phải cố nín thở để nghe rõ.
“…”
Tiếp theo sau đó là một sự im lặng quen thuộc, haiz, quả nhiên dù trong tình trạng này Kishihima cũng không dễ gì thay đổi.
Két
Tiếng cửa khẽ mở cùng với hai tiếng gõ “À… xin chào…”
Bất giác quay đầu lại, tôi hướng đầu theo tiếng động.
“Xin chào, tôi là người đã gây ra cuộc va chạm xe lúc đó…”
Với giọng nói lúng túng, tôi nghĩ đây là một nam thanh niên khoảng hai mấy tuổi.
“Thật sự xin lỗi, lúc đó tôi đang tập lái xe, và không hiểu sao tôi không thể phanh được, mặc dù đã nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ!”
Ngay sau khi nghe thấy tiếng cửa, có vẻ Kishihima đã cùng người thanh niên đó ra ngoài nói chuyện, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy cuộc hội thoại của họ từ bên trong.
“Cậu là người thân của người tôi đâm phải đúng không ạ? Tôi thành thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ đền bù tiền, cả tiền viện phí nữa ạ!”
Nghe câu nói xin lỗi này của anh ta, tôi lập tức lên tiếng “Không cần đền bù them tiền gì đâu ạ, vì tôi bị thế này không phải do đụng xe”
“Hả…? Nhưng…”
Hẳn chuyện này sẽ làm cho anh ta không khỏi kinh ngạc, nhưng thực sự cuộc va chạm xe lần này không làm tổn thương đến tôi “Nếu anh thấy do dự thì chỉ cần tiền viện phí là ổn rồi”
“…Nhưng, chỉ như vậy có ổn không? Vì dù sao thì… Xin phép tôi vào bên trong được chứ?”
“…” Không nghe thấy tiếng trả lời, chắc Kishihima vẫn lưỡng lự về con người này.
“Kishihima, không sao đâu mà!” Tôi nở một nụ cười gượng gạo..
Két
Tiếng cửa lại một lần nữa được mở ra, một người bước chân vào phòng.
“Thành thật xin lỗi, tôi không biết liệu đền bù tiền là đủ, chuyện này liên quan đến con mắt của cả đời người”
“Không sao đâu ạ, mà anh có thể kể lại cho tôi lúc đó, lúc đụng xe, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cũng không hẳn là tôi để ý kĩ, vì tôi cũng rất hoảng sợ. Nhưng… Có một việc tôi thấy hơi kì lạ” Anh ấy nói với một giọng trắc ẩn.
“Là gì vậy?!” Tôi bất giác ngồi chổm lên.
“À… Lúc ấy, khi tôi còn nhận thức được xung quanh thì tôi bỗng thấy một ánh sáng chói lòa, làm ý thức tôi bị phân tâm, sau đó thì tôi thấy cô ngất ở đó, ngay lúc ấy anh chàng kia chạy đến. Tôi đã đưa hai người đến đây” Trầm ngâm một lúc, anh ta nói tiếp “Không ai bị thương về thể chất, nhưng kết cục cô lại bị thế này, tôi thành thật xin lỗi!”
“Tức là… Kishihima đã đến sau khi tôi ngất… Vậy lúc ấy xe anh có đụng phải cái gì không?”
“Tôi không có cảm giác bị va chạm mạnh, xe tôi cũng không bị làm sao cả, tuy nhiên vào thời điểm đó dường như có cái gì đấy đã làm xe của tôi phanh lại, vì trước đó đó tôi không thể đạp phanh, nhưng đến phút chót thì xe tôi cũng tự dừng lại” Nghĩ ngợi một lúc “Có thể nói thế này hơi kì lạ nhưng kiểu như có gì đó ngăn xe tiến thêm nữa”
“Ngăn…” Tôi tự mình nhẩm lại.
“À, cô không cần suy nghĩ quá nhiều về việc đó, có thể tôi chỉ tưởng tượng do ý thức không được tốt lắm thôi”
“…”
Lúc ấy, tôi không hề hay biết một điều rằng, Kishihima đang lắng nghe cuộc nói chuyện, với ánh mắt bí ẩn dường như cậu ấy biết điều gì đó.

Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với một màn đen vô tận. Tôi không cảm thấy ấm trong người.
“Có lẽ… trời sắp mưa” Tôi bất giác nói lên lời.
Bộp
Một tiếng bước chân ngay gần tôi, chắc có ai đó đã ở đây khi tôi vẫn đang ngủ. Cái sự im lặng này, chắc là….
“Kishihima hả? Cậu đến sớm nhỉ? Mà, hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi học nên cậu đâu cần đến sớm vậy” Tôi mỉm cười nhin vào khoảng không vô định.
“…” 
“Chắc cậu nhìn thấy khuôn mặt ngủ ngáy của tớ rồi, híc, xấu hổ quá!” Tôi ôm lấy mặt, lắc lắc cái đầu ra vẻ ngại ngùng lắm.
Cạch
“A a a a, Hana à!!!” Một tiếng hét trời đánh cất lên, làm tôi theo phản xạ mà bịt tai lại.
“Hana!” 
“Ôi ~” Tôi khẽ thở dài ngao ngán, hai bà bận trời đánh của tôi đã đến thăm bệnh tôi mà không báo trước.
“…”
“Hả, sao Kishihima lại ở đây vậy!?” Một bà bạn bỗng kinh ngạc hét toáng lên không ngần ngại.
“Cậu cũng đến thăm bệnh Hana hả?” Chỉ có bà kia là trầm tĩnh nói.
Cạch
Chắc Kishihima lại ra ngoài rồi.
“Này Hana, thân với Kishihima từ lúc nào thế??” Ngay lập tức, một bàn tay kéo mạnh bả vai tôi điên cuồng gặng hỏi.
“Bình tĩnh đi, bà sẽ làm Hana không ngất vì tai nạn thì cũng ngất vì sự cuồng dâm của bà đó!”
“Hả! Bà nói gì!” 
Haiz, lại một trận cãi vã thường ngày của hai cô bạn.
“Xin lỗi vì đã đến thăm muộn thế này, vì sáng nay cái bà Akari này ngủ nướng suốt đến mười giờ trưa, tôi phải lay bà dậy mãi đó!” Miku nói với một giọng chán nản. Tôi hiểu tâm trạng của bà…
“Ơ, tôi tưởng bây giờ mới sáng sớm mà?” Tôi bỗng nhận ra từ câu nói của Miku.
“Không, bây giờ là ba giờ chiều. Khổ cho bà quá, không thể nhìn nhận được giờ giấc”
Kishihima đã không nói gì khi tôi bảo bây giờ còn sớm…
“Nhưng tôi hỏi thật đó nha, quen được Kishihima là một điều kì diệu! Không, không khác gì được nhìn thấy phép thuật xuất hiện ấy!” Akari bỗng xen vào dòng suy nghĩ của tôi.
Phép thuật…?
Nghĩ đến đoạn, tôi bỗng giật mình và hỏi luôn: “Này, các bà có biết Majutsu là gì không?!”
“Hả? Majutsu? Ý bà là học viện đó?”
“Học viện?” Tôi bất giác hỏi lại.
“Ừ, tôi không nghĩ là bà không biết về học viện đó! Hồi ấy, bà đã rất ghét những người có Aki như họ”
“Tôi ư? Ghét những người có Aki?”
Đây là điều đầu tiên mà tôi nghe thấy. Một người thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến cái tên mà lại ghét nó ư?
“Từ lâu rồi cơ, bà ghét những người có Aki lắm, cho nên ghét cả học viện đó luôn. Nhưng cách đây cũng khoảng hơn năm rồi, không thấy bà nhắc đến hay mảy may gì đến nó nữa, kiểu như bà không coi nó tồn tại”
“Bọn tôi nghĩ bà ghét nó quá nên không bao giờ nhắc lại nữa!”
“Các bà đùa gì lạ vậy?! Tôi chưa từng nghe đến cái tên Majutsu hay Aki gì gì đó! Làm sao có chuyện ghét nó đến vậy chứ!” Tôi cười trừ, ngay sau đó là bầu không khí im lặng.
“Hana, có phải bà đụng xe mạnh quá nên quên béng mất không? Trước giờ bọn tôi không nhắc đến nó vì sợ bà giận, bây giờ thì bà lại hỏi nó là cái gì?”
“À, lúc đó, cả năm lớp ười một bà cũng biệt tăm biệt tích luôn nhỉ?” Akari cười tít mắt.
“Hả?” Tôi bỗng nhận ra một điều, quả nhiên tôi không có cảm giác đã từng ở lớp học bây giờ sau khi lên lớp mười hai, vào mùa xuân lúc ấy “Tôi hoàn toàn… không nhớ…”
“Vậy bà cứ nghe bọn tôi từ từ giải thích nhé, sau đó cố nhớ lại đi” 
“Chắc là lúc bọn mình học lớp mười thì phải, đó là lúc bọn mình mới gặp nhau…”

 3 

“Chào bạn , mình là Suzuki Akari!” Một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, da trắng mịn như em bé, cùng với mái tóc hơi xù buộc bổng lên.
“À… ừm, mình là Kisha…” Và một cô gái xinh xắn, có chút trầm lặng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ nhạt dài gần đến hông, ấp úng nhìn cô gái đang hớn hở bắt chuyện kia.
“Kisha gì?”
“Hả?”
“Đó là họ của cậu đúng không? Tên của cậu, là gì vậy!” Nụ cười vẫn không thay đổi, Akari chớp đôi mắt lia lịa.
“À… là Hana…”
“Xin lỗi cậu, chắc cậu ngạc nhiên lắm nhỉ, khi tớ tự nhiên bắt chuyện thế này!” Akari buồn rầu cúi xuống, nhưng ngay lập tức biến đổi tâm trạng thành vui vẻ “Vậy là Hana nhỉ! Cậu cứ gọi tớ là Akari!”
Bốp
“Ái!” Akari bất giác lùi lại ài bước sau khi bị đấm vào đầu.
“Bà lại làm phiền bạn mới hử! Không ai rảnh nói chuyện với bà đâu nha!” Một cô gái có vẻ trững trạc, cao ráo với mái tóc đen mượt thả xuống ngang vai.
“Quá đáng! Tôi chỉ muốn bắt chuyện làm quen thôi mà! Bà không nghe câu thêm bạn bớt thù à?” Akari tru môi ra, quay ra mỉm cười nhìn Hana “Vả lại, đôi mắt của cậu thật kì lạ, rất đẹp!”
“Đẹp…” Hana bất giác giơ tay chạm vào một bên mắt của mình.
“Ừ! Màu mắt huyền ảo cực, Miku, bà không thấy vậy sao?!” Akari lại quay ra nhìn cô bạn của mình.
“Cậu không thấy nó trông đáng sợ sao…?” Hana lưỡng lự hỏi một câu như nói với chính mình.
“Hả?” Akari nhìn Hana một cách khó hiểu “Nó không hề đáng sợ chút nào!”
“Nói ít thôi nha, chẳng thêm bạn mà có khi bà đang thêm thù đấy!” Cô gái ra vẻ người lớn đó khẽ thở dài chán nản với Akari, ngay lúc đó, đến gần Hana: “Mình là Hazawa Miku, rất hân hạnh được làm quen với cậu, Kisha!”
“Ừm… mình cũng vậy” Hana mỉm cười trước cô bạn đó.
“Sau đó, chỉ qua một học kì, cả ba chúng ta đã rất thân nhau đúng không? Vào một ngày nọ …”
 “Hana này! Bà có biết truyện manga này không? Nó nói về phép thuật đấy! Tuyệt cực, ước gì tôi có phép thuật!” Akari với nụ cười rạng rỡ hang ngày, hớn hở vừa nhìn vào quyển truyện vừa nói với Hana.
“Ai quan tâm đến nó chứ!? Phép thuật cái gì mà phép thuật. Nếu bà thích thì thử sống ở học viện Majutsu quái quỷ ấy đi!” Hana lại với ánh mắt vô hồn, màu mắt kì lạ, gây sởn gai ốc với nhiều người.
“Ơ… Bà hay nhỉ? Học viện Majutsu nổi tiếng như thế, lại toàn người chứa Aki.”
“Ai quan tâm!”
“Này… bà thật sự ghét những người có Aki à?” Cùng lúc đó, Miku bên cạnh bỗng đến bên hỏi.
“Tất nhiên!” Hana không chần chừ mà đáp lại.
“Tại sao vậy? Những con người đó đã làm gì nên tội với bà à?”
“…” Hana do dự đôi chút, nhưng cũng trả lời “Vì có vẻ như mẹ tôi mất là do Aki”
“Mẹ bà!? Sao lại liên quan đến Aki” Akari lập tức kinh ngạc nhảy bổ lên. Nhưng ngay lúc đó Miku ngăn lại.
“…”

“Và có một chuyện đã xảy ra, sau khi hết học kì hai lớp mười, kì nghỉ hè bắt đầu, bà đã biệt tăm mất tích, không có ai ở nhà, bọn tôi không tài nào liên lạc với bà cả” Miku hoài niệm nói.
“Đúng vậy, bọn tôi đã nghĩ bà đi thăm họ hàng xa đâu đó mà không nói gì, chắc hẳn do bất đắc dĩ đột ngột phải đi và không thể liên lạc với bọn tôi” Akari tâm dắc kể lại những gì đã xảy ra.
“Thế nhưng… mùa xuân, khi vào lớp mười một, tung tích của bà vẫn biệt tăm, bà không đi học. Cuối cùng…”
“Cả lớp trật tự, thầy muốn thông báo một chuyện. Bạn cùng lớp của các em – Kisha Hana, tạm thời nghỉ năm lớp mười một này. Nhà trường đã có sự cho phép đặc biệt với học sinh này…”
“Hả?!”
“Không phải bảo lưu, mà là nghỉ tạm thời!?”
“Làm sao được phép như vậy!”
“Kiến thức lớp mười một hông có thì làm sao theo học lớp cuối năm cùng bọn em!?”
“Cả lớp trật tự đã! Thầy được biết thì em ấy đang theo học ở một học viện, bên học viện đó đã liên lạc với nhà trường rằng tạm thời để học sinh này theo học ở đây! Cho nên chúng ta cứ biết là em ấy chỉ tạm thời nghỉ ở trường ta. Họ cũng nhờ ta một việc, và đây cung là yêu cầu các e phải theo, các em không được phép nhắc gì về tình hình hiện giờ của học sinh Kisha Hana, sau này khồn được đề cập gì đến” 
“Bọn tôi đã rất sốc lúc ấy, nhưng cũng không tài nào liên lạc được với bà!”
“Nhưng vì thầy giáo và yêu cầu đặc biệt từ trường học đã nói vậy nên cả lớp, bọn tôi cũng không ngoại lệ, đã không hề đề cập gì đến vấn đề này, sau đó, mùa xuân đến, khai giang lớp mười hai, cho đến bây giờ chắc cũng được hai năm, nhìn thấy bà đang đi trên đường với bộ đồng phục của trường, tôi đã rất kinh ngạc, nhưng cũng không dám gặng hỏi gì thêm” Miku kể thêm với giọng trầm tư suy nghĩ.
“Bây giờ chắc cũng đã được hai năm rồi… Giờ bọn tôi đã kể hết rồi… Có thể sẽ không ổn, nhưng bà có thể nói trong suốt năm lớp mười một ấy, bà đã ở học viện nào vậy? Tại sao phải chuyển? Lại còn được sự cho phép đặc biệt từ nhà trường nữa chứ!” Akari lập tức hỏi dồn luôn.
“…” Thật sự tôi không nhớ tôi đã làm gì trong năm lớp mười một ấy.
“Thế học viện Majutsu, sao bà lại hỏi đến nó? Đừng bảo bà quên thật nhé” Miku chuyển ngay sang câu hỏi khác.
“Tại tôi không nhớ rõ cái tên đó như thế nào”
“Chắc bà bị đụng xe nặng lắm nhỉ. Học viện Majutsu là một học viện chỉ toàn những người có Aki, kiểu dạng một loại phép thuật nào đó, tôi không rõ nữa. Bất cứ học sinh nào ở đó đều không được ra ngoài học viện, như nhà tù ý nhỉ!” Akari khẽ thở dài.
“Đó là tất cả những gì bọn tôi biết về học viện này, nghe nói không người ngoài nào có thể vào được học viện đó, vì có một kết giới, kiểu trường lực bao trùm cả học viện” Miku nói thêm.
“…” Học viện Majutsu… Aki…

“Đây là học viện Majutsu… Đây sẽ là phòng học của cậu! Đồng phục này, thay ra đi!”
“Cô đừng có nghĩ đến việc ra khỏi đây”
“Charming…” Dường như trong sự vô thức, tôi cứ mấp máy môi gọi một cái tên…
“Hả?” Akari và Miku đồng thanh hỏi. Tôi giật mình hỏi lại “Sao thế?”
“À không… Tại bà vừa nói cái gì đó”
“Hả? Nãy giờ tôi nói gì đâu”  Tôi tự hỏi mấy bà bạn này vừa nghe thấy gì.
“… Ừm… chắc do tưởng tượng!” Lúc lâu sau đó, Akari mở lời “Cảm giác khi không nhìn rõ xung quanh thế nào?!”
“Ừm, hôm qua mới chỉ thấy xung quanh mờ mờ ảo ảo, giờ thì mọi thứ tối sầm lại”
“Không phải nặng hơn đó chứ?” Miku nói với giọng lo lắng.
“Chắc ổn thôi, vì bác sĩ cũng bảo chỉ tạm thời mà”
Cạch
“A, chào bác sĩ” Akari bỗng cất tiếng chào.
“Chào mọi người, đến giờ kiểm tra của bệnh nhân rồi” Một giọng nói ồm ồm tiến tới, bác sĩ nói với tôi “Chúng ta phải sang phòng chụp X quang để xem hộp sọ cháu có bị tổn thương gi không!” 
Két
Tôi nghe thấy tiếng bánh xe dừng lại, một lúc sau, thân thể tôi bỗng được nhấc bổng lên và nhanh chóng được đặt vào một ghế ngồi, rồi nó bắt đầu chuyển động.
Vòng tay vừa bế tôi vừa nãy, ắt hẳn là Kishihima, tôi có thể cảm nhận được khi cậu ấy nói thầm vào tai tôi “Bám lấy”.
Cái ghế ngồi chuyển bánh ra khỏi phòng bệnh, Akari và Miku chào tôi, có vẻ hai người họ đã về.
Haiz… Một ngày chỉ biết dựa vào cái tai và cái mũi thật khổ sở. Tôi cảm thấy hiểu cho hoàn cảnh của những người bị khiếm thị. Tôi khẽ lẩm bẩm từ “Xin lỗi”.
Ngày hôm sau đến, chẳng có gì mới lạ cả. Hôm qua quả nhiên trời mưa nhỏ, hôm nay tôi cảm giác trời sẽ còn mưa to hơn. 
Cạch
Tiếng mở cửa bước vào, tôi đoán ran gay đó lầ Kishihima, từ khi tôi phải nằm viện, cậu ấy đã chăm sóc tôi rất tận tình. Sáng nào cũng ra đây chăm tôi. Lúc ăn cũng bón cho tôi ăn, khi đến giờ tối muộn, chắc chắn tôi đã nằm lên giường nghiêm chỉnh mới về nhà. Đó là vào những ngày nghỉ, còn ngày đi học cậu ấy đến đây từ sáng sớm, rồi tan học lại đến đây tiếp. Haiz, tôi lúc nào cũng làm phiền cậu ấy, trừ cái tật kiệm lời của cậu ấy ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Hôm nay cũng không có gì tiến triển từ lời của bác sĩ, bây giờ cũng đã được một tuần kể từ khi tôi kiểm tra đợt một. Liệu có thật sự chỉ là khiếm thị tạm thời hay không? Tâm trạng tôi đang bắt đầu cảm thấy lo âu.
“Hôm nay… bác sĩ có nói gì không?” Tôi buộc miệng nói ra.
“…” Đúng sự im lặng đã biết trước. Tôi khẽ thở dài theo phản xạ.
Buổi chiều nhanh chóng tới đến mức tôi không kịp nhận ra, trời mưa rất to, tối Kishihima về nhà liệu có ổn không?
“Này, cậu đã có ô chưa?” Tôi hỏi Kishihima.
“Ừm…” Một tiếng trả lời cộc lốc thường ngày.
“Tớ nghĩ cậu nên về luôn, không kẻo tí nữa mưa nặng hạt thêm thì khó về lắm” 
“…” Tôi đoán cậu ấy sẽ không nghe theo tôi đâu.
“Này, Shiro!”
“!?” 
“Hì, đoán là cậu sẽ ngạc nhiên lắm đúng không? Tớ luôn muốn thử gọi cậu bằng tên! Đáng tiếc là tớ không thể nhìn thấy phản ứng của cậu ra sao! À, nếu cậu không thích tớ gọi bằng tên thì xin lỗi nhé!” Tôi cười khúc khích một cách chưa từng ngớ ngẩn hơn được nữa.
“…”
Ừm ha… Tôi không thích cái sự im lặng này, nó làm tôi xấu hổ vì đã cười ngớ ngẩn như thế.
“Hana…” 
Có tiếng đáp lại!
“Có phải cậu vừa…!” Tôi lặng người đi trong giây lát “Cậu gọi lại đi! Vừa nãy! Nhất định cậu vừa gọi bằng tên tớ!”
“…”
“Ha ha, xin lỗi, vậy tức là cậu đồng ý tớ gọi cậu bằng tên rồi đúng không?!” Tôi hớn hở ra mặt. À, vậy ra đây là cảm giác của Akari hồi ấy…
Cạch
“Haiz ~” Tiếng nói này chắc chắn là của…
“Hana! Bọn tôi nhớ bà quá! Bà có thấy cảm động khi mưa gió thế này tôi vẫn đến thăm bà không!” Tiếng thét choáng váng của Akari là không thể nhầm vào đâu được.
“Đừng có chém nữa đi, bà đến đây vì tiện đường về từ công viên đó đúng không?”
“Này, bà dừng có làm hỏng giây phút cảm động của tôi với Hana!” 
“Nào, các bà thăm ngươi bệnh mà kiểu như đang coi chỗ này là trận đấu ấy!” Tôi bất giác mỉm cười ra mặt “Hai bà vừa đi đâu à?”
“Ừm, chúng tôi vừa từ Wonderland Park, Akari cứ đòi tôi đưa đến đó để chơi một trò chơi mới vừa có ở đó” Miku lại với một gọng chán nản.
“Tất nhiên là phải đi hôm nay rồi, vì hôm nay được công bố lần đầu tiên trò chơi đó, và một trăm người chơi đầu tiên sẽ được tặng một vé trọn gói chơi trong công viên!” Akari vui vẻ nói.
Mà, tôi nghe cái tên Wonderland Park này ở đâu đó rồi… 
“A, Miku, bà mở cặp của tôi ra đi” 
“Hả? Cái cặp xanh này hả?” Miku hỏi lại cho chắc.
“Ừm, bà mở cái ngăn nhỏ nhất, ở đó có một tấm ảnh” Tôi vừa nói vừa nhớ lại vị trí của tấm ảnh mà tôi chụp cùng với người con trai lạ mặt đó.
“Thấy rồi… Ồ, bà có gu ổn đấy!” Miku bỗng nhiên trầm trồ.
“Hả? Gì vậy? Cho tôi xem nào!” Akari xấn xổ chen vào “Á, anh chàng nào đây, cool quá! Giới thiệu cho tôi đi! Mà bà giấu bạn trai tự lúc nào mà tôi không biết vậy? À ha, anh ta cũng có đôi mắt giống Hana nè! Muốn giấu của đẹp cho riêng mình đúng không?”
“Chính tôi cũng không rõ anh ta là ai đây!” Tôi ngán ngẩm trả lời.
“Hả? Chẳng lẽ cú va chạm xe nặng tới mức ai đây bà cũng không nhớ?”
“Không, trước đây tôi đã không rõ rồi! Tự nhiên tôi thấy ảnh này trong cặp của tôi và tôi thấy lạ lắm!”
“Hừm… Cái này, thời gian chụp tấm ảnh này được ghi ở mặt sau có vẻ là từ hơn ba năm trước?” Miku trầm ngâm nói.
“Ừm đã từ rất lâu rồi!”
“A, cái năm nay chẳng phải là lúc chúng ta học lớp mười một sao? Hả, lúc đó là lúc bà biến mất!” Akari nhận ra.
“Vậy chẳng phải đây là manh mối của việc trong thời gian đó bà đã ở đâu và nguyên nhân à? Chúng ta chỉ cần tìm anh chàng này và hỏi là xong? Biết đâu trí nhớ của bà sẽ hồi phục” Miku phân tích suy nghĩ của mình cho hai bọn tôi nghe. 
“Nói là tìm anh chàng này không phải là dễ, tôi đâu có rõ anh ta là ai?” 
“Miku, đưa tôi xem nào!” Akari lại chen vào lần nữa. Thiệt tình, cô nàng là người duy nhất chẳng hiểu cái gì ở đây mà cứ tỏ ra trí tuệ.
“A”
“Trời, bà nói nhỏ giùm!” Miku chặc lưỡi trách Akari vừa to tiếng.
“Trời ạ, quan tâm chuyện đó làm gì. Cái vấn đề là tôi vừa nhận ra nơi mà Hana và anh chàng này chụp ở đâu rồi!” Akari im lặng một lúc rồi mới bắt đầu nói kiên quyết “Chỗ này chẳng phải là chỗ bà với tôi vừa đi sao?”
“Hả?” Miku tỏ vẻ không hiểu.
“Là Wonderland đó, công viên Wonderland ấy!” 
Wonderland Park… Quả nhiên mình đã nghe đến cái tên này rồi…
Nhưng tôi không tài nào nhớ nổi tại sao mình biết cái tên này, tât cả những gì tôi thấy là tôi biết nơi này. Vậy thôi.
Thực ra thì điều gì đang diễn ra đây? Kí ức ủa tôi liệu có dược hồi phục khi đến chỗ đó không? Nói gì thì nói, tôi cũng phải tìm cho ra anh chàng này, có thể cậu ta chính là đáp án của mọi nghi vấn, và tôi sẽ đến đây, đến cái nơi chúng tôi đã ở bên cạnh nhau!
Có thể…
Bên cạnh nhau…?
Người con trai này ?
“Đã từ lâu rồi… Tôi…lẽ ra phải nhận ra sớm hơn, nhưng chẳng hiểu sao… Tôi lại không hiểu nổi đó là cảm giác gì… Cho đến khi, tôi phát hiện ra… Tôi không thể rời bỏ bàn tay này…” 
Không thể… rời bỏ…
Tôi nhất định sẽ không quên ngày hôm nay đâu!
“Tôi… cũng sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay…”
Đây là tấm ảnh mà tôi muốn cậu giữ làm kỉ niệm…
“Tôi hứa…”
Hứa…
“Hana… X…xin lỗi…”
Không…
Tại sao…?
Màn đen vô tận bỗng nhiên biến mất và thay vào đó là một màn sương mờ ảo tôi đã từng nhìn thấy, sâu trong đó, bóng một người con trai ẩn hiện, người đó…
“… Hana, em phải tự thức dậy… Vì một khi em đã tỉnh dậy rồi, nhất định mọi thứ sẽ khác…”
  “Quên đi tất cả mọi thứ em ở học viện Majutsu, những kí ức, những hạnh phúc, những đau khổ… Em sẽ quên đi hết, nhưng chỉ cần em yêu một người nào đó thật lòng, thì người đó luôn in sâu trong trái tim em…”
Mọi thứ sẽ khác…?
Có phải… cậu là người lấy đi kí ức ấy…?
...

Và giọt nước mắt cứ thế rơi trong màn dương vô tận huyền ảo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét