Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

Majutsu Academy II (Chap 6)

Chap 6
THE LOSE WINGS ANGEL
Đôi cánh dĩ vãng

Haiz… Vậy là kết thúc thật sao…
Mình còn nhiều chuyện để làm mà…
“Hana, em nhất định phải sống!”

Soạt
“…!?” 
Mình… có thể thấy những lông vũ…
Lông vũ…
Ngay sau đó là phút giây tôi cảm thấy thật nhẹ bẫng, cuối cùng là cơ thể rất lâng lâng…
“K… Không thể nào…” Giọng nói quái nhân phát ra từ trên cao, tôi quay đầu lại theo phản xạ. Và ngạc nhiên khi thấy một phi tiêu đâm trúng ngực nó.
Tít… tít… BÙM!
---------------------------

“…” Cảm giác như tai tôi đã thủng màng nhĩ đến nơi. Tôi nhận ra một vụ nổ từ trên không, ngay tại nơi con quỷ đó bay lên, theo tôi thấy thì có vẻ như phi tiêu đó là ngòi nổ.
Mà đợi chút, gì thế này? Tôi đang lơ lửng, chân tôi không hề chạm dưới mặt đất, và thậm chí người tôi không hề có thương tích từ việc va chạm mạnh. L…lẽ nào…
Tôi đã trở thành hồn ma rồi!?
Híc, vậy thực sự là tôi đã chết sao…?
Nhưng mà… mấy lông vũ cứ bám lấy mình là sao đây? Lại còn cái cảm giác như đang bị cái gì đó nhấc bổng lên nữa!
Cứ cho là tôi đã chết và trở thành hồn mà, lơ lửng trên cõi không vô định vì không thể siêu thoát, nhưng mấy cảm giác kì lạ này là cảm giác của một hồn ma sao?
Phạch Phạch
“Tiếng này là…?” Tôi bất giác quay lại sau lưng sau khi đã định hướng âm thanh ấy phát ra từ đâu, và hoảng hốt hét toáng lên “Á á á á… Cánh! Đây là cánh ư?!”
Cái gì đây! Một đôi cánh trắng toát đang giang rộng ra? Nó khá to và có vẻ nặng nữa, tôi cảm giác mình có thể điều khiển nó như điều khiển một bộ phận trong cơ thể. 
“Không phải mơ đó chứ…?” Tôi vừa lẩm bẩm một mình vừa tát vào mặt một cái đau điếng “Đ…đau quá… Nhưng, mình có thể chạm vào làn da thịt, mình cũng có cảm giác đau đơn nữa! Vậy không thể là ma, cũn không phải là mơ được!” Tôi kkhoong biết nên vui hay nên buồn trước sự thật logic này. Nhưng ngoài những thắc mắc này ra, vẫn còn một dấu chấm hỏi to đùng vô cùng bí ẩn. Đó là…
Tại sao tôi lại có cánh? Nó xuất hiện từ đâu? Tôi đoán là liên quan đến Tenshi gì đó.
Phi tiêu “Bom” đâm trúng ngực con quỷ kia, ai đã phi nó? Hẳn là con quỷ đó không thể tự đâm được. Mặc dù nó có vẻ đần thật nhưng không thiểu đến mức tự đâm nhầm vào mình đâu. Hơn nữa, nó khá kinh hãi khi mà phi tiêu đó đột ngột bắn đến.
“K…Không thể nào..!”
Cho nên chắc chắn dã có một người khác liên quan đến cuộc chiến này.
Con quỷ đó nữa, tại sao lại biết sự thật về tôi? Nó bảo tôi là Tenshi duy nhất có Aki… Liệu con quỷ này có liên quan gì đến vấn đề “Học viện Majutsu đang rất nguy cấp” mà Tomoyo và anh Tanagi đã đề cập đến không?
Bên cạnh nhưng câu hỏi đó, vẫn tồn tại một sự thật không thể chối cãi, là dù tôi không hay có đồng ý lời đề nghị của hai người họ, thì tôi hoặc khả năng cả những người xung quanh nữa, vẫn sẽ gặp nguy hiểm thôi. Bây giờ mới chỉ thế này, ngày mai, ngày kia, có thể lâu hơn, tôi sẽ bị giết không chừng.
Tenshi trong tôi có vẻ đã thức tỉnh, tôi không biết thế nào để nhận ra mình có Aki trong người, nhưng trước tiên, sự thật rằng tôi là một Tenshi đã được chứng minh, một thiên thần có đôi cánh trong trẻo này đây.

Cảm giác này quá là lạ lẫm, thế mà vừa mới ít phút trước tôi vẫn chỉ là một cô gái trung học mười tám tuổi bình thường. Giờ đây, trong thoáng chốc đã trở thành một thiên thần hộ mệnh?! Bay từ trên cao thay vì đi trên mặt đất, hoạt động bằng cánh thay vì đôi chân.
Haiz, có phải cuộc đời tôi bắt đầu đảo ngược từ giây phút tôi nhận ra mình là Tenshi không?
 1 

Đ…đợi chút đã nào. Bình tĩnh, Hana…
Ừ thì là Tenshi, có đôi cánh rất hoành tráng, thế nhưng mà… 
Điều khiển nó thế nào đây!?
“Híc…” Tôi đã giữ nguyên vị trí trên không này được mười lăm phút rồi đó! Và từ bấy đến giờ không tài nào có thể dịch chuyển được. Hơn nữa, tôi đang ở đô cao chắc cũng khoảng bảy mươi mét, thực sự là rất chóng mặt, và cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Mắt tôi không ngừng liếc xuống dưới “C…cao quá…!” Tôi thấy ớn lạnh vô cùng. Mặc dù người ta khuyên không nên nhìn xuống dưới khi ta đang ở độ cao quá tầm với mình.
“Chết thật, mình không thể cứ ở đây mãi được” Đây là đôi cánh của tôi, nghĩ vậy, nó cũng coi như là một bộ phận trong cơ thể rồi, nếu cứ giữ nguyên thế này, không khác gì tôi đang chờ mình mệt lả đi và rơi xuống. Mà nếu chuyện đó xảy ra thật thì tôi nhất định thịt nát xương tan… Híc, nghĩ đến đó làm tôi muốn rùng mình.
Soạt… Soạt…
“Hả? Chuyện gì…?!” Này này, đừng có như vậy chứ…
Đôi cánh của tôi, nghĩ vậy, đột nhiên dần dần giữ nguyên và không đập nữa, cơ thể tôi bỗng từ từ hạ xuống. Cuối cùng là…
“Á á á á…!!”
Tôi rơi tự do.
T…Tất cả là tại đôi cánh đáng nguyên rủa này! Sao mày không chờ ta rơi thấp xuống, gần đến mặt đất thì hãy xuất hiện. Giờ tôi đang trong tình trạng không khác gì lúc con quỷ kia thả tôi xuống.
Cánh ơi… Mày thật vô dụng…

Một lần nữa, đời tôi thế là tiêu tan. Tôi còn rất nhiều việc còn chưa hoàn thành, chưa tìm thấy ước mơ để thực hiện, thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu đời…
Nụ hôn đầu đời…?
Chưa có ư…? Có thật là vậy…? Mặc dù tôi luôn cảm nhận được một nụ hôn sẽ như thế nào. Tôi luôn biết cái cảm giác khi hôn một ai đó. Dường như, tôi đã trải qua rồi…
Trong giấc mơ, người đó luôn xuất hiện…
Cảm giác thật mềm mại và ấm áp nơi bờ môi, và rất hạnh phúc…
Một người con trai bí ẩn xuất hiện trong giấc mơ, hàng ngày, hàng đêm… Thế nhưng người đó luôn đứng từ rất xa, trong màn sương khói mờ ảo. 
Khi tỉnh dậy, người đó cũng biến mất theo. Và sau mỗi giấc ngủ, tôi lại quên mất cảm gác rung động trong những giấc mơ ấy.
Tưởng chừng như một con người khác của tôi đã hiện diện, một Hana của kí ức tôi đã quên đi. Đó chính là lúc trong tôi luôn cảm thấy thật mâu thuẫn, thật khó hiểu.
Hiện tượng này đã kéo dài gần hai năm rồi, nó lúc nào cũng làm tôi tức tối trong lòng, nên tôi đã luôn tìm hiểu về nó, không ngừng tìm kiếm mảnh kí ức còn sót lại.
Đúng vậy, sự thật là tôi luôn muốn xua đuổi con người khác của mình ra khỏi đây, tôi đã không còn là Hana của ba năm trước nữa rối, ngay cái lúc mà tôi mất kí ức về khoảng thời gian ở học viện đó, bản thân tôi đã thay đổi.
Để hai tâm hồn trong một cơ thể thật là khó chịu, đầu tôi như muốn nổ tung, tôi muốn chấm dứt chuyện này lại, tôi muốn giải thoát linh hồn kia ra khỏi cơ thể này. Hana ấy đã là của quá khứ mất rồi…
Hiện tại, Hana là một nữ sinh sắp phải ôn thi đại học, và cũng có bao điều mơ mộng giống những cô gái khác, là một người có tình cảm đơn phương với một người con trai cùng lớp…
Con người khác của tôi ơi, hẳn là cậu cũng có người mình thích đúng không? Là người con trai trong tấm ảnh đó phải không? Tôi chưa từng thấy bản thân lại có thể cười hạnh phúc được đến thế. Có phải, người đó luôn xuất hiện trong các giấc mơ không? Chắc cậu đã luôn nhớ về người còn trai ấy… Nhưng cậu không thể rang buộc bản thân thêm nữa, hãy để tình cảm ấy đi và trả lại cơ thể cho tôi. Kí ức đó đã biến mất rồi, hãy để tôi sống trong hiện tại, và cả vì tương lai nữa.
“Không bao giờ!!”
!?
Một giọng nói bỗng vang vọng trong tâm trí tôi, giọng nói chất chứa sự phẫn nộ và đau đớn, như thể đã bị dồn nén quá lâu. Giọng nói này… chẳng phải là của tôi sao? Chuyện này không giống như có thể tưởng tượng ra được chút nào.
“Cẩn thận!”
Trong cái giây phút nguy kịch nhất, một bóng người đã nhanh chóng đỡ tôi khi tôi suýt rơi xuống đất. Thật kì lạ, như vậy thì thật kì lạ! Làm sao có thể đỡ được một cách hoàn hảo với tốc độ rơi kinh khủng đó chứ!? Chính xác người có thể làm được điều ấy là ai…?
Nhưng tôi đã không thể nhìn ra được người đó… Mà chỉ dần mất đi ý thức, cuối cùng, tôi đi vào giấc ngủ sâu trong màn đêm lặng lẽ…
“…”


“Ê!”
!?
“Mau tỉnh dậy đi!”
C…Chuyện gì…?!
“Là tôi đây, là Kisha Hana!”
Hả? Tôi mới là Kisha Hana mà!
“Cả hai chúng ta đều là một, tuy nhiên, chúng ta sống ở mốc thời gian khác nhau, cậu đang ở hiện tại, còn tôi là Hana của ba năm về trước”
Vậy cậu là người đã sống trong học viện đó phải không?
“Đúng vậy, ba năm trước, tôi đã được đưa đến học viện, chắc hẳn cậu đã biết một phần câu chuyện về tôi từ Ayu và anh Tanagi rồi đúng không?”
Anh Tanagi và Tomoyo… Là hội trưởng và thư kí học viện Majutsu…
“Ừm, tôi cũng chỉ mới biết điều đó qua những điều cậu nghe được thôi”
Mà tôi hỏi cái này, có phải cựu hội trưởng, người trước khi anh Tanagi tín nhiệm, đã đưa cậu đến học viện?
“Có thể nói là như vậy, nhưng sự thật là tôi bị cậu ta ép vào”
Ép… Ép được ư!?
“Phức tạp lắm. Lần đó tôi cũng không hề đồng ý vào học viện đâu”
Ra vậy…
“Nói chung vào thẳng vấn đề thôi!”
Vấn đề?
“Ở nơi đây, chúng ta là những linh hồn, cơ thể ta sẽ trở nên bất động khi ta nói chuyện với nhau…”
Linh hồn…
“Hana, chúng ta đang cùng chiếm hữu một cơ thể, tôi đoán là không ai muốn nhường ai cả nhỉ?”
Ư… ừm…!
“Tôi biết điều tôi sắp nói sẽ vô cùng mơ hồ, nhưng… Hana, cậu hãy cho tôi mượn cơ thể một thời gian!”
Hả…? Mượn cơ thể?
“Đó là cách duy nhất và hợp lí nhất lúc này! Cậu đã sống trong cơ thể này hai năm rồi, tôi cũng muốn được giải thoát!”
Tôi… không biết nữa… Chuyện này quá đột ngột, e rằng khó mà chấp nhận nổi.
“Tôi hiểu cảm giác của cậu, chúng ta là một nên tôi cũng sẽ thấy khó xử trong tình huống bất lợi thế này… Nhưng…”
… Này Hana, tại sao cậu muốn ra ngoài thế giới thực như vậy? Có chuyện gì đó khiến cậu muốn tiếp xúc với bên ngoài sao?
“Nói thế nào nhỉ… Có lẽ vì tôi vẫn còn việc chưa giải quyết xong, ba năm trước, tôi vẫn còn nhiều điều vương vấn, cho nên bản thân tôi luôn bị ràng buộc bởi những gì trong kí ức gây ra”
“Tôi luôn hiện diện trong mơ của cậu, tôi luôn muốn liên lạc với cậu nhưng không thể. Có điều gì đó ngăn tôi và cậu tác động lẫn nhau, dường như bản thân cậu không muốn chấp nhận sự thật gì đó, và điều ấy đã xảy ra”
Tôi… Vậy trong giấc mơ của tôi, người con trai ấy…?
“… Hiện tại tôi không thể nói gì nhiều với cậu, vì đó là một phần kí ức trong tôi mà cậu đã mất, nếu tôi nói ra, tôi chắc rằng sẽ làm tâm trí cậu bị phân tâm, và việc chúng ta tiếp xúc với nhau thế này sẽ rất khó khăn”
Trước giờ không thể liên lạc được, sao bây giờ chúng ta lại có thể nói chuyện được với nhau?
“Có lẽ vì trong thâm tâm cậu đã tháo bỏ được khúc mắc nào đó, và cậu cũng không muốn trốn tránh nó…”
Vậy sao…
“Hana à, tôi hiểu cậu nhiều hơn ai hết, vì chúng ta là một, lời đề nghị này của tôi không chỉ vì tôi mà còn cả cậu nữa…”
Cả tôi sao?
“Ừm, hoàn thành xong điều mình còn bị níu kéo, tôi nghĩ cả hai ta đều sẽ thanh thản. Cho nên, tôi sẽ đợi câu trả lời từ cậu. Không cần vội vàng làm gì cả, vì bây giờ, tôi nghĩ cậu vẫn phải trả lời cho bản thân một câu hỏi nữa. Đừng tránh né nữa”
“Vậy, tạm biệt, con người khác của tôi… Sau giấc ngủ này, cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ như là một giấc mơ nhỏ, khi tỉnh dậy, nhất định cậu sẽ không còn nhớ nữa đâu…”

 2 

“…”
Tôi tỉnh dậy và cảm thấy cơ thể mỏi nhừ ra.
Haiz, lần cuối cùng tôi còn tỉnh táo là cái lúc tôi sắp lên chầu trời. Thật sự mà nói thì đó là một cơn ác mộng, mỗi tội là nó có thực, tôi lúc nào cũng trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc giữa sự sống và cái chết. Và cũng không biết bao nhiêu lần gặp may mắn khi thần chết cận kề tôi. Một người đã đỡ lấy tôi khi đôi cánh ngừng hoạt động. 
Nghĩ đến đó, tôi quay lại đằng sau, và quả nhiên là nó đã biến mất, đôi cánh Tenshi ấy.
Như vậy có lẽ là tốt nhất, một người chưa từng bay thì làm sao có thể sở hữu đôi cánh to như thế được.
“Cuối cùng thì cũng tỉnh hả?”
“!?” Gì vậy? Giọng nói đó phát ra từ đâu vậy? Có lẽ quá nhiều chuyện bất ngờ và nguy hiểm vồ vập lấy tôi nên ngay khi thấy gì lạ là tôi phản ứng rất cảnh giác. Tôi nhìn bốn bề xung quanh, bấy giờ mới để ý là tôi đang nằm trên bao nhiêu là hoa cỏ, lá cây được xếp lại vào nhau như là cái giường êm đẹp, hình như đây là một khu rừng?
“Chỗ này là…”
“Nơi trú ẩn của ta”
“A…!” Quên mất giọng nói bí ẩn vừa rồi, tôi lại đi tìm kiếm và quả nhiên một bóng người đang ngồi trên cành cây của một cây thông. Nhận ra ánh mắt của tôi, người đó lập tức nhảy bộp xuống mà không phải trèo leo tốn công.
Người đó bước lại gần, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt. Đó là một khuôn mặt khá sắc sảo, mắt hơi ánh đỏ nên cũng khá đáng sợ, nhưng đó chỉ là một bên mắt, còn mắt còn lại thì đã bị che lấp đi bằng miếng gạc trắng, mái tóc bạch kim kì lạ. 
“Xin chào” Anh ta cười đầy nham hiểm.
“…” Tôi cảnh giác, lui lại xa hơn.
“Ta cũng đoán đó là phản ứng của ngươi. Ta là Akuma, có thể gọi là ác quỷ đó” Hắn nhún vai, vẫn điệu cười gian xảo mà nói với tôi.
“Tên…?” 
“Akuma là một cái danh nói chung thôi. Còn tên ta, ngươi thử đoán xem?” Hắn càng ngày càng cười gian xảo hơn, làm tôi chỉ muốn chạy trốn.
“Ác quỷ? Cùng dòng họ với tên quái nhân trước rồi…” Tôi bất giác nói thành lời, mặc dù đó là lẩm bẩm một mình.
“Quái nhân trước? Ngươi gặp đồng loại của ta rồi sao? Ha ha, không ngờ bọn chúng lại hành động nhanh hơn ta tưởng đấy!” Hắn cười ra tiếng, có vẻ rất đắc chí. Hắn nói đồng loại, vậy mà trông tên này chẳng giống cái tên quái nhân mà tôi gặp lúc trước gì cả, hay là hắn vẫn chưa hiện nguyên hình? Đúng rồi, có thể lắm. Trông anh ta khá bảnh, nên 99% là giả dạng rồi.
“Akuma các ngươi, muốn gì ở ta đây?!” Tôi trừng mắt lên nhìn tên ác quỷ đằng trước.
“Chà, ngươi nói chuyện với ân nhân của mình như vậy à?” 
“Ta đâu cần ngươi cứu!” Tôi nói với giọng kiên định. Nghĩ lại mới thấy mình ngu, hiện tại tôi đang phải đối mặt với một tên Akuma, nhìn có vẻ gian ác, mà lại nói những lời khiêu khích.
“Ha ha, ngươi thật không biết trời đất là gì! Vậy chắc ta sẽ đưa ngươi lên cao lần nữa, lúc ấy đừng kêu cứu ai nhé!” Hắn khẽ nhếch mép.
Tôi cứng họng, hắn là ác quỷ, chắc đôi cánh cũng giống như quái nhân đó. Dù sao vẫn phải cẩn thận “Ngươi không cần thử thách ta, ta biết ta đang phải đối mặt với ai!”
“Và ta cũng biết rất rõ trước mặt mình là ai. Ngươi là Tenshi, con mồi ta đã tìm kiếm bấy lâu!” Hắn chỉ tay vào tôi, rồi khẽ mỉm cười đầy bí ẩn “Không, phải là một Tenshi có Aki”
“Lại là cái đó, chính xác các ngươi muốn gì!” Tôi tức giận, kích động với hắn.
“Bình tĩnh đi, bây giờ ta chưa làm gì ngươi đâu! Đồng loại của ta, những Akuma khác đều có mục đích là hút máu của ngươi, còn ta thì khác”
H…hút máu ư? Giống ma cà rồng á?! Đùa chứ, nếu bị hút máu, tôi sẽ…
“Ta không có hứng thú với máu người”
“Mặc dù ngươi là Akuma?” Nghe thấy một câu vô cùng vô lí từ hắn, tôi gặng hỏi.
“Vốn dĩ từ khi sinh ra ta đã không giống đồng loại rồi, và ta cũng không sống với cộng đồng bọn chúng nên khẩu vị và cách nghĩ khác nhau là chuyện đương nhiên”
“Ý ngươi là bỏ nhà sống tự lập?”
“Có thể nói là vậy”
Ra là tên này cũng đơn giản phết. Tự nhiên tôi bớt cảnh giác hẳn. Tôi khẽ thở dài “Nói ngươi là Akuma cũng khó, hình thù của ngươi không khác gì con người, ngươi nên hiện nguyên hình thì giống hơn”
“Hiện nguyên hình? Ngươi đang nói ngớ ngẩn gì vậy?” 
“Thì tức là hình dạng thật ấy! Hình dạng của ác ma!” Nói thế rồi mà cũng không hiểu sao?
“Ha ha ha, ngươi nói đây là ta cải trang sao?” Hắn tự nhiên bật cười “Ta đã nói với ngươi rồi phải không? Ngay từ khi sinh ra ta đã khác đồng bọn, đây là hình dạng thật của ta!”
“…” Có nên tin không đây…
“À, hiểu rồi, ngươi sợ hình dạng đó của Akuma phải không? Ta sẽ biến thành hình dạng đó cho ngươi chiêm ngưỡng nhé?” Hắn ngồi phịch xuống đất, đắc chí nhìn tôi như thể nhìn thấy một trò cười nào đó vậy.
“Không cần lòng tốt đó của ngươi!” Tôi chau mày lại, khó chịu xua tay “Vậy, đã đến lúc ngươi nói lí do chưa?”
“Haiz, ngươi thật nhàm chán! Yên tâm là ta sẽ không giết ngươi. Nếu không trong tình thế bắt buộc thôi” 
“Hừm…”
“Lí dó là gì thì sau này ngươi sẽ hiểu ra thôi. Bây giờ ta sẽ giam ngươi lại nơi đây” 
“Hả? Đừng hòng!” Nghe xong, tôi bật dậy và chuẩn bị trong tư thế chạy trốn. Đó là hành động ngu nhất quả đất.
Quả nhiên đúng như dự đoán, khi chưa kịp bước tí gì thì tôi đã ngã chổng vố ra đất, đau điếng “T…tại sao lại…?” Chân tôi không hề có thứ gì như day thừng, tại sao không thể cử động?
“Ngươi có bị ngớ ngẩn không vậy? Tất nhiên là ta sẽ phải dùng phép trói buộc ngươi lại rồi” Hắn nói xong rồi đột nhiên vác tôi lại rất vô tư.
“Á á, tên khốn kia, thả ta xuống! Ngươi định mang ta đi đâu!” Tên Akuma vác tôi đi vào sâu hơn nữa, và cuối cùng nhốt tôi vào một cái lồng bằng dây leo rất to và có vẻ khá chắc chắn. Mà nếu nó không chắc chắn đi châng nữa thì hẳn cũng được tẩm vài ma phép của tên này rồi.
“Ngươi nên ngoan ngoãn ở trong đây đi, có làm gì thì cũng vô ích mà thôi!” Akuma cười gian xảo.
“Này Akuma, ngươi còn chờ gì nữa, sao không nhanh chóng thực hiện mục đích của ngươi đi!” Tôi nắm chặt lấy cái cái dây leo đằng trước, trừng trừng nhìn hắn.
“Bây giờ chưa được…” Akuma không quay lại mà vẫn đi thẳng, khẽ nói.
Vậy là tôi đã bị giam lỏng bởi một ác ma, hay nói là một thiên thần bị ác ma khống chế? Không, tôi không hề bị thu phục, tôi còn chưa tìm hiểu kĩ để có thể thoát ra khỏi đây,, chưa thể bỏ cuộc được. 
Hắn ta bảo có đồng loại là Akuma, và khả năng bọn chúng đều có ngoại hình như tên quái nhân nọ. Nhưng tại sao…
“Ê, có phải ngươi là người giết tên quái nhân mà ta đã gặp phải không?” Tôi gọi Akuma từ đằng xa.
“Đó không phải do ta làm”
“Hả? Ngươi nói cũng phải có tí hợp lí chứ. Không phải ngươi là người duy nhất ở đó ngoài ta và hắn sao?”
Tên Akuma lại quay đầu lại nhìn tôi, rồi hắn khẽ nhếch mép cười “Này, ngươi có biết về Assassin không?”
“Assassin? Sát thủ phải không? Thì sao?”
“Đó là những con người được huấn luyện để giết một ai đấy. Nhưng Assassin mà ta nói đây lại khác. Chỉ có một người duy nhất có thể trở thành Assassin mà thôi, và có nhiệm vụ giết tất cả Tenshi và Akuma”
“Giết… Cả Tenshi sao?” Tôi bất ngờ trước lời giải thích đó.
“Đúng vậy, lúc ấy, ta cảm nhận được đồng loại của mình đang ở gần nên ra xem. Ai ngờ bắt gặp một Akuma thật, sau đó là một vụ nổ khá to khi ta thấy phi tiêu đó được bắn vào. Phi tiêu ấy, chỉ có Assassin mới dùng”
“Lúc đó chẳng phải ta đang có đôi cánh Tenshi sao? Tại sao không giết ta luôn?”
Đúng vậy, vào thời điểm tôi nhìn thấy tên quái nhân bị đâm, tôi đang lơ lửng trên bầu trời bởi đôi cánh đột ngột xuất hiện, nhưng hắn là người duy nhất bị như thế.
“Làm sao ta biết được! Nói chung, hầu như Assassin chỉ tìm kiếm Akuma mà thôi, bởi bọn Tenshi các người lúc nào cũng ẩn nấp với một kết giới rất mạnh, không ai có thể tìm ra nơi ẩn náu.
Tôi nhớ anh Tanagi từng nói là có học viện Tenshi, và học viện đó là tuyệt mật, không ai được biết đến trừ người Aki. Càng ngày mọi chuyện càng rối mù cả lên “Tại sao Assassin lại có nhiệm vụ như vậy? Người có danh hiệu như thế có thật sự muốn giết không?” 
“Nhiệm vụ này là tất yếu đối với Assassin từ lâu rồi. Có thể gọi đó là truyền thống lâu đời chăng? Mà ai quan tâm chứ, ta chưa bao giờ bị nhắm tới nên cũng không rõ về con người này. Tuy nhiên có vẻ đã khá nhiều Akuma bị giết dưới tay Assassin”
“…” Nghe chừng có vẻ khá nguy hiểm, kể cả Tenshi cũng là mục tiêu của người mang danh Assassin. Tôi tự hỏi không biết đã có thiên thần nào bị giết dưới tay hắn? Và không biết ngoài Akuma ra, những Tenshi có biết được về Assassin không? Theo như anh ta nói thì chắc Tenshi chưa từng bị tìm thấy bởi ai cả.
“Mà nói về vấn đề chết chóc thế đủ rồi, này Akuma, ngươi không có cái tên nào khác chứ? Để ta có thể dễ gọi ngươi, chứ Akuma chung chung quá!” Tôi chậc lưỡi, chuyển chủ đề hỏi.
“Tên, sao ngươi muốn biết tên ta? Ngươi có mục đích gì!?” Chẳng hiểu sao, sau câu hỏi rất đỗi bình thường đó của tôi, Akuma lập tức cảnh giác vô cùng. Khiến tôi hơi ngạc nhiên “À thì, ta không muốn gọi bằng cái tên Akuma, vì đó đâu phải là tên thật của ngươi?”
“Ngươi nghĩ mình đang ở trong tình trạng nào mà lại đi hỏi tên kẻ đã giam bắt ngươi chứ? Thật lố bịch!” Akuma ra vẻ tức giận và toan bước đi. Thật kì lạ, tên này vài lúc có vấn đề thì phải! 
“Hừm!” Tôi trề môi ra bất mãn, nhìn lên giời, trời có vẻ đã bắt đầu tối rồi…

 3 

“Khụ khụ” 
Híc, lạnh quá…
Ánh chiều tà đã biến mất từ lâu, giờ chỉ còn là bầu trời đêm đầy sao, bán nguyệt rọi xuống nơi chúng tôi đang ngồi, cho nên khu rừng không có vẻ gì là đáng sợ. Tôi ngồi co rúm như con tôm, ban đêm không khí ngoài đây thật lạnh. Mấy bà bạn tôi có kể, rừng là nơi những vong hồn ngự trú, cho nên luôn có cảm giác ớn lạnh lạ thường.
Người tôi lạnh cóng cả, thật sự chỗ này quá âm u, sao hắn có thể sống ở một nơi thế này cơ chứ?
“Vốn dĩ từ khi sinh ra ta đã không giống đồng loại rồi, và ta cũng không sống với cộng đồng bọn chúng nên khẩu vị và cách nghĩ khác nhau là chuyện đương nhiên”
“Ý ngươi là bỏ nhà sống tự lập?”
“Có thể nói là vậy”

“…” Hẳn rồi, anh ta đã sống ở đây suốt bao nhiêu năm, một mình…
Mà, đây đâu phải lúc thể hiện lòng thương cảm? Tôi đảm bảo việc tự đi hoang không hề hấn gì với hắn, dù sao cũng chỉ là Akuma! Nhốt tôi ở một nơi hoang vu thế này, không cho ăn tối hay thậm chí một cái chăn để ngủ, thiệt là tàn nhẫn mà.
“Lúc này mà không thấy hắn đâu cả…” Tôi thở ra khói lạnh, xoa bàn tay và nhìn xung quanh, bốn bề khu rừng đều không có một bóng người, cả dấu hiện của sự sống cũng chẳng có. Tôi là người duy nhất ở đây, đang bị nhốt trong cái lồng dây leo bị phù phép, và tên bắt cóc đã biệt tăm đi đâu. Trong tâm trí tôi bất chợt xuất hiện một suy nghĩ là tiện thể thời cơ mà tìm cách chạy trốn, nhưng ngay lập tức bị xóa bỏ vì kể cả một đứa con nít cũng hiểu rằng, chốn này chạy thoát là bất khả thi.
“Hắt Xì!!” Tôi không kiềm chế nổi mình, cho một cái ngạt mũi, vì chỗ này khá hoang vu lại rộng lớn nên tiếng vang vọng khắp nơi. 
Đã mấy tiếng hắn không trở về rồi? Đừng bảo là hắn bỏ mặc tôi ở đây đến chết nhé? Không, như vậy thì phi lí quá, rất có thể bị lạc? 
Bị lạc? Điều đó thậm chí còn phi lí hơn.
Haiz, ở đây quá lạnh lẽo… Cô đơn, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, tắm rửa. Trên hết, tôi muốn gặp cậu ấy, Shiro. Phải rồi, không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nữa? Hẳn cậu sẽ băn khoăn khi tôi không có mặt tại lớp hôm nay, mặc dù tôi đã bảo cậu sẽ đến sớm để trực nhật. Liệu Shiro có nghĩ mình đã nói dối không? Nhận ra tôi không về nhà cả ngày, Shiro sẽ lo lắng cho tôi chứ?
Không được nghĩ thế! Shiro đã lo nghĩ cho tôi quá nhiều rồi, tôi đã làm phiền cậu ấy, sẽ tốt hơn nếu Shiro không biết gì cả.
Tôi muốn gặp…
Shiro…

Chíp Chíp
“Ư…” Tôi ti hí mắt, có vẻ đã sáng rồi, những ánh nắng rọi xuống khiến mắt tôi phải nháy liên tục mới kịp quen với ánh sáng. Tôi ngồi dậy.
Soạt
“A…” Một cái chăn khá ấm? Được đắp lên người tôi, thảo nào tôi lại có thể ngủ ngon đến vậy, may mà không bị chết lạnh và thành cái xác khô cứng vào sáng hôm sau. Cái chăn này xuất hiện một cách bí ẩn thì chỉ có thể là do ai đó đắp lên, tất nhiên là người có khả năng cho tấm chăn này vào cái lồng phép. 
“Ngươi ngủ thế chưa đủ sao? Đã mười giờ trưa rồi đấy!”
Giọng nói chỉ trách phát ra từ một góc nào đó nơi khu rừng.
“Akuma?” Tôi nhìn hắn đang ngồi trên gốc cây thông, và đang nấu gì đó trên đốm lửa. 
Mùi thơm thật đấy! Tôi hít hà một lúc lâu, rồi mới tỉnh táo mà hỏi “Tối qua ngươi đi đâu vậy?”
“Ngươi hỏi làm gì?”
“Lạnh lùng thật đấy, tôi chỉ muốn hỏi thôi, có chết ai đâu chứ”
“Tất nhiên là đi ăn rồi” Hắn lại cười gian xảo điển hình ấy, liếc mắt nhìn tôi.
“Thật đáng ghét, tôi cũng muốn được ăn, tối qua tôi đã không được ăn gì rồi!”
“Chẳng phải hồi chiều qua ta đã đưa ngươi cái bánh bao rồi sao”
“Cái bánh bao đó không tính!” Đúng là lúc nhốt tôi vào cái lồng, hắn đưa (thực ra là vứt) cái bánh bao vào trong lồng cho tôi, một cái bánh chỉ to bằng bàn tay.
“Đã bị nhốt còn làm trò. Ngươi còn dám đòi ăn từ một ác ma, thật đúng là gan lì mà” Hắn quay đi, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Hừm…
Ọc Ọc Ọc
“…” Híc, bụng tôi đã bắt đầu “biểu tình” dữ dội rồi.
“Ha ha ha” Tên Akuma cười lớn mà đăm chiêu nhìn tôi, hắn tỏ ra nguy hiểm “Muốn ăn không?”
“C…cái gì?” Thái độ như vậy thì ai thèm ăn chứ.
“Ngươi nên biết tình trạng của ngươi đi thì hơn! Hạ thấp cái tôi và nghe lời ta” Hắn bắt đầu trêu nghẹo tôi rất thản nhiên, đi tiến tới.
“Thật ngớ ngẩn!” Tôi lập tức phản kháng lại. Sau đó đi ra đằng kia của cái lồng, cố ý không thèm đếm xỉa gì đến hắn. 
Ọc ọc ọc
Nhưng… nói gì thì nói, tôi thật sự muốn ăn gì đó, ít nhất cũng phải đỡ một phần cơn đói trong tôi. Nghĩ xong, tôi khép nép liếc lại nhìn. Ôi, mùi hương đó, làn khói đó… Ực
Nuốt nước miếng trong miệng rồi tôi nhắm tịt mắt lại, cố nghĩ đến cái gì đó ngoài ăn uống.
Một đàn chim…
Ôi, một đàn thịt chim, đùi chim ơi…!
Híc, tôi không thể tập trung nghĩ đến chuyện khác được.
“Này, sao ngươi không chấp nhận đi cho rồi! Được rồi, nếu ngươi trở thành nô lệ cho ta một thời gian, ta sẽ cho ngươi ăn” Hắn giơ cái xiên cá nướng ra trước mặt tôi, nhe răng cười.
“Nô lệ, giá trị ta thấp hèn chỉ vì một miếng ăn vậy sao? Ngươi nghĩ ta là ai chứ?” Tôi tức giận nhìn hắn.
“Ở đây, ngươi chẳng là cái gì cả!”
“Im đi!” Tôi trợn ngược lên.
Hắn thật đáng ghét, thật tàn ác! Đúng là không mong chờ gì ở một tên ác ma. Vậy mà tôi cứ ngỡ hắn là người lén đắp chăn cho tôi! Chắc hẳn cái chăn này chỉ là một sự trùng hợp không giải thích được.
“Diamond!” Tôi bất giác hét lên.
“Hả?” 
“Tiếng anh, cùng âm với Demon, là ác ma, nên ta sẽ gọi ngươi là Diamond!” Không nhìn hắn, tôi vẫn giải thích.
“Sao không gọi thẳng là Demon cho rồi”
“Tại vì…” Tôi bấy giờ mới nhìn khuôn mặt của hắn, khuôn mặt tuấn tú nhưng gian tà, cái gạc che đi mất một bên mắt, nhưng tôi có thể thấy rõ ánh mắt có màu đỏ nhạt ở mắt còn lại, mái tóc bạch kim huyền ảo, đó là khuôn mặt của một Akuma. Tuy nhiên…
“…Anh đẹp như kim cương vậy” Tôi mơ hồ nhìn một ác quỷ đang đứng trước mặt, làn gió thổi nhẹ mái tóc anh đầy hư ảo, tôi không rõ liệu có phải tôi đang nửa tỉnh nửa mơ không, nhưng vẻ đẹp của con ác ma này là bằng chứng cho lời nói của tôi.
“!?” Chắc khá bất ngờ trước lời giải thích ấy, hắn hơi mở to mắt ra. Nhưng đó là những gì tôi nghĩ. Một con ác quỷ tuyệt đẹp. Tối hôm qua, trong khoảnh khắc mơ hồ lúc đang mê ngủ, tôi đã thấy, ánh sáng của mặt trăng rọi xuống thân hình một người con trai. Đầy ảo diệu, như những viên kim cương đang lấp lánh giữa khu rừng ngàn đêm. Tôi đã nghĩ…
Anh ấy thật đẹp…
Tôi thực sự đã nghĩ vậy.
Trong thoáng chốc, Diamond tránh ánh mắt đang chăm chú nhìn của tôi, rồi quay trở về chỗ ngồi của mình mà không nói gì. Tôi cũng im lặng gục đầu xuống đầu gối.
Trời ơi, mình lại lỡ miệng rồi! Đồ ngốc này!

Ánh chiều tà lại dần hiện lên, nhuộm màu hồng khắp khu rừng rộng lớn, bóng phả xuống vườn cây cỏ, Diamon thì đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Hai ngày sắp trôi qua rồi… Tôi vẫn dính chặt vào cái lồng này. Chắc hôm nay lại ngắm trăng thôi. Dường như đang sống chung cùng một ác ma, nghe có vẻ đáng sợ nhưng thực chất hắn chẳng làm gì mình cả, ngoài cái vẻ khiêu khích đó ra.
Tôi vẫn băn khoăn không biết hắn nhốt tôi vào đây để làm gì? Hắn từng nói cần bắt tôi lại để đạt mục đích gì đó. Nhưng mãi vẫn không hề có động tĩnh gì cả. Chẳng nhẽ tôi phải ở đây mãi ư? Thực sự không muốn điều đó xảy ra tí nào cả.
Tôi sẽ không phí cả đời ở trong cái lồng này đâu, nhất là phải sống cùng với một ác quỷ. Nói thế nào nhỉ, thiên thần bị ác quỷ bắt làm con tin? Chẳng lãng mạn tí gì.
Tôi lập tức với tay ra khỏi cái lồng, nhìn thì lỏng lẻo nhưng lại bị phù phép mất rồi. Khoảng cách giữa hai cái dây leo cũng vừa đủ để người tôi lọt qua. Nhưng chỉ một vấn đề, là nó bị phù phép mất rồi. Dù sao thì tôi vẫn liều mạng thử một lần xem được đến đâu. 
“Ai da…” Tôi cố nhồi nhét thân hình của mình ra khỏi hai cái dây leo. Hả? Đừng bảo vậy chứ, hoàn toàn dễ dàng lọt qua được, tôi không hề bị làm sao cả, kiểu như đó chỉ là một cái lồng bình thường. Thật kì lạ, hiện tại tôi đang đứng bên ngoài cái lồng ấy, và kì lạ hơn nữa, Diamond vẫn chưa tỉnh dậy. Tại sao?
Mặc kệ, miễn là bây giờ tôi đã thoát được rồi, chạy thôi. Phải trốn thôi,, cao chạy xa bay, càng xa càng tốt. Cánh ơi, giờ thì mày ra được rồi đấy. Nhưng nói thế nào nhỉ, những lúc thế này mà mày không xuất hiện thì quả là vô dụng!
Bịch bịch bịch
Tôi chạy nhanh nhất có thể, vì ăn được hai cái bánh bao hồi chiều Diamond cho nên tôi không có đủ sức để chạy nhanh hơn nữa. 
Vù Vù
Có một cơn gió mạnh thổi tới từ đằng sau và tôi cảnh giác quay đầu lại. 
“Á…!” Một con ác quỷ man rợn đang bay trên đầu tôi, sắp tiến sát gần rồi. Chắc hẳn là một Akuma khác. Híc, cảm giác như không ở trong lồng thì tôi không được an toàn mà lành lặn trở về. Tôi lại phải cố gắng tăng tốc hết mức cho phép, cố gắng tránh xa con Akuma kia, tuy nhiên… Đôi chân mà đọ được sức của đôi cánh thì các kiểu loại cánh đều trở nên vô dụng hết.
“Cuối cùng cũng tìm thấy con Tenshi quý hiếm này! Ha ha ha!” Với cái tay móng vuốt sắc nhọt tóm lấy tôi, hắn hả hê.
“Buông ta ra, đồ quái vật!” Tôi giãy giụa nhiều đến mức mệt lả và phải dừng lại.
“Phải hút máu gay không đồng bọn đến giành!” Giọng nói của hắn ngay sát tai tôi, khiến tôi cảm thấy được hơi thở từ hắn. Có vẻ như răng hắn sắp cận kề tôi rồi! 
Híc, đáng lẽ ra mình không nên ra khỏi cái lồng đó. Khi mà tôi vẫn còn được ý thức được xung quanh, tôi thấy trên bầu trời những cánh đen xơ xác đáng sợ, Akuma, đã đánh hơi được nơi này, ít nhất là đánh hơi được mùi vị của tôi để săn mồi. 
Tôi có thể cảm nhận hàm răng nanh đã hờ chạm vào cổ tôi, đúng là bọn ma cà rồng ác nho đáng sợ tàn ác! Tôi không muốn chết khô ở một nơi hoang tàn thế này, nhất là không muốn chết dưới tay một con ác quỷ, nghe thật không hoành tráng khi thiên thần lại đi chết dưới tay bọn chúng! Tôi lập tức dùng những sức lực còn lại của mình để đẩy nó ra. Quả nhiên con ác quỷ cũng mất cân bằng một chút. Tôi lập tức vùng ra khỏi vòng tay móng vuốt đầy gai nhọn của hắn.
“Đứng lại!” Hắn tức giận thét lên. Ngu mà đứng lại!
Tôi chạy thẳng tiến, biết mình sẽ không đọ được với sức bay của Akuma,, nhưng tính mạng tôi đang rất cận kề vực thẳm rồi. Lúc này đây mới thấy sự sống con người thật quý giá.
“Con mồi ngon kia rồi!” Có vẻ là giọng nói của một Akuma khác, nó phát ra từ trên đầu tôi, quả nhiên là cũng phải bốn – năm con Akuma đuổi tới. Vậy là đời mình coi như không còn một mảnh thịt.
Thế mà tôi luôn nghĩ khu rừng này hoang vu lắm, không ngờ Akuma lại “bâu” nhiều đến vậy. 
Ôi, Shiro, hãy đưa tớ về… Tớ không muốn ở một nơi đầy nguy hiểm thế này…

“Đừng lo, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…”

Giọng nói trong các giấc mơ, giọng nói của người con trai bí ẩn… Những lúc thế này, có giọng nói ấy quả là không vô ích…
Tôi nhắm mắt lại mà chạy thẳng. Ừm… đó là cách tốt nhất, tôi không muốn nhìn những con quái vật đó… Tôi sẽ chỉ chạy mà không cần nhìn gì hết, Không sao cả, tôi đã từng bị mất đi thị giác, nên chuyện này là không vấn đề.
“Cẩn thận!!”

Hả?
Xoẹt
“!?”
Trong phút chốc, tôi ngã vật xuống đất do bị vấp phải gì đó, khẽ quay đầu lại xem tiếng động kì lạ từ đâu.
Một thanh đao xuất hiện, và một con quỷ máu me bị xẻ đôi, cuối cùng là tan biến trong mây khói. 
Tôi kinh ngạc nhìn người phía trước đang cầm thanh đao ấy. Tôi thấy một đôi cánh đen to lớn, và rất đẹp…
“Sao ngươi không ngoan ngoãn ở trong lồng chứ!?” 
“…!” Tiếng nói này… 
Xoẹt
Một con Akuma lại tiến tới và thanh đao lại chém nó gọn gành. Tôi không hết sốc về cảnh tượng kinh khủng đó. 
“Ngươi! Sao ngươi dám phản bội bọn ta!” Những con ác ma còn lại hạ cánh, bọn chúng chỉ tay vào người phía trước tôi.
“Ta vốn dĩ không phải là đồng loại của các ngươi rồi!” Người đó kiên định nói rồi giang cánh tay ra “Đây là con mồi của ta, không ai được phép xâm hại đến chiến lợi phẩm của ta!”
“Đừng có nói bậy!” Ba con Akuma còn lại xông lên. Và người đó lập tức giết phanh thây một cách nhanh chóng. Sau một hồi lâu, khu rừng lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có. Và người đó quay lại nhìn tôi. 
Quả đúng là vậy, đó là Diamond… 
Nhưng khi tức giận nhìn tôi, hắn ngã khuỵu xuống, rồi nằm vật ra đất. Tôi kinh ngạc đứng dậy và chạy đến.
“!?” Máu rất nhiều, chảy lêng láng khắp tấm lưng của Diamond. 
A… Chắc là lúc đó, lúc mà tôi đang chạy, hẳn là Diamond đã né cho tôi nhát dao chí mạng ấy. Đáng lẽ ra tôi mới là người…
Tôi mím chặt môi, nhìn thân xác phía trước. Đôi cánh đen đã biến mất, cùng với thanh đao nữa. Chỉ còn lại một dòng máu chảy sau tấm lưng. Tôi nắm tay thành nắm đấm, bối rối không biết nên làm sao.
Nhưng, trong suy nghĩ của tôi chỉ duy nhất một điều.
Mình phải cứu anh ta!
Anh ta đang thở dốc, toát rất nhiều mồ hôi, da đã bắt đầu nhợt nhạt, phải nhanh thôi, nguy cấp lắm rồi. Nhưng tôi lại chỉ biết ngồi đấy, cạnh anh ta, tôi không biết nên làm gì, không có một tí dụng cụ y tế nào ở đây cả, mà nếu có thì cũng không thể làm vết thương này đỡ hơn, ít nhất cũng phải đưa đến bệnh viện, nhưng bản thân tôi cũng không còn chút sức lực nào cả, không thể đưa kịp thời được!
T…tôi nên làm sao? Ai đó hãy nói cho tôi đi! Tôi không thể để con người này chết được! Anh ta… đã cứu mạng tôi…!

“Hãy đặt tay lên vết thương ấy…”

Tuy nhiên, ngay cái giây phút mà tôi bất lực, không hiểu có phải do phản xạ hay không, nhưng tôi đã đặt tay lên lưng Diamond, nơi vết thương càng ngày nhiều máu chảy. Rồi khẽ nhắm mắt lại.

“Hana, cậu muốn cứu người con trai này phải không? Hãy thực hiện điều đó bằng chính trái tim cậu đi…”

Tôi có thể cảm thấy… Tôi cảm thấy được rất rõ rồi! Hào quang kì lạ phát ra từ chính đôi bàn tay của tôi, nhẹ nhàng đi vào vết thương kia. Thật dễ chịu…
Điều này thật quá đỗi kì lạ với tôi, vết thương dần khép lại và không để lại tí sẹo nào. Vết thương như đã lành lặn hoàn toàn! Thật hết sức lạ lẫm! Như thể tôi đã đưa một thuốc tin vào vết thương ấy, tôi không rõ liệu có phải do mình làm hay không nữa!
“Ư…” Diamond khẽ động đậy mí mắt, và dần mở ra. 
“Diamond, anh tỉnh rồi à?” Tôi đỡ Diamond ngồi thẳng dậy. Anh ta chỉ xoa cái đầu, chờ một lúc mới ngộ tỉnh “Hả? Gì vậy!?”
Diamond vô cùng ngạc nhiên, nhìn xung quanh rồi lại nhìn tôi “Sao ngươi lại…”
Híc
“Thật tốt quá… Anh tỉnh lại thật rồi…!” Tôi bất giác rưng rưng nước mắt. Cầm chặt tay của Diamond “Tôi…tôi cứ ngỡ vì tôi mà anh đi tong rồi!”
“C…cái này không phải ta làm vì ngươi, ngươi mà chết thì bao công tìm kiếm ngươi là vô ích!” Anh ta quay mặt đi, tức giận nói.
“Hừm, sao anh không thành thật chút đi! Tôi đã mất công chữa lành vết thương cho anh rồi mà!” Tôi lườm Diamond.
“Có sức mạnh của thiên thần đó thì phải biết tận dụng chứ! Chẳng lẽ thấy người gần chết lại không cứu?” Hắn lại bắt đầu chối.
“À, vậy ra anh cũng biết là có người gặp nguy là phải cứu à? Cũng có lương tâm phết nhỉ, so với một Akuma!” Tôi lại đá đểu hắn.
“Ngươi sai rồi, thực ra ta…!”
“Ha ha!”

“Sức mạnh Tenshi cuối cùng đã thức tỉnh…” Trong khi đó, một giọng nói trẻ con khẽ cất lên sau khi phát giác ra “…một lần nữa”
“Thật sao?!”
“Ta có thể cảm nhận được, một Tenshi đã thức tỉnh”
“Là Kisha Hana… Vậy, chỉ còn một sức manh nữa thôi” Một giọng nói khác, là của một người đàn ông, trầm ngâm nói.


“Đã tìm thấy được cô ấy chưa?” 
“Chưa”
“Vậy à…”
Cùng lúc đó, hai người con trai kì lạ khác cũng đang suy tư về điều gì đó, dường như cũng nhìn về một hướng xa hơn, họ nghĩ về một người con gái…

Hãy bình an, Hana!


“Nghe nói Hana đã mất tích, hội trưởng” Ayu vội vàng bước vào cửa, nghiêm túc báo cáo., ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
“Ừm…” Hội trưởng chắp tay lại vào nhau.
“Đừng lo, Tomoyo, nếu là cô ấy, anh nghĩ sẽ không vấn đề gì đâu, cả hội trưởng nữa!” Nói xong, Ryusei nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh của cơn gió. “Kisha Hana, có lẽ đến bây giờ vẫn ổn, nhưng… hình như có gì đó hơi khác biệt”
Nhờ Aki Gió của mình, anh truyền âm đến những cơn gió nối tiếp nhau và nghe ngóng thông tin từ xa, nhưng chỉ có giới hạn là biết sơ qua, trừ khi đối tượng muốn liên lạc với mình.
“Sự khác biệt… Ra vậy…” Hội trưởng có vẻ nhận ra điều gì đó, anh nhìn xuống bàn.
“Mọi việc đến nhanh chóng hơn mình nghĩ…”

Chắc chắn phải có gì đấy tác động vào Kisha Hana, nên sức mạnh mới nhanh chóng được thức tỉnh đến vậy…


Chỉ là một sức mạnh Tenshi được đánh thức trong giấc ngủ dài lâu, nhưng mọi thứ đã bắt đầu từ đó.
“Dường như cuộc chiến đã bắt đầu rồi”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét